Sắc Màu Đà Lạt – Sao Chẳng Đành Bỏ Lại - Sao Đành Nhuộm Tím Mùa Thu – Sao đành quên hết cuộc tình duyên - Sao Không Là Nửa Trái Tim Mà Là Chiếc Xương Sườn - Sao Không Về Kịp Buổi Tàn Thu – Sao Người Không Về - Sầu Nghe Tóc Rụng Cuối Trời Tang Thương – Say Tỉnh Cùng Em - Sẽ Có Lúc - Sinh Nhật (2 bài) – Sinh Nhật Cuộc Tình - Sinh Nhật Giấc Mơ - Sợi Tóc – Sớm Tinh Mơ Nhóm Lửa Pha Trà - Sóng Bạc Đầu – Sông Chảy Về Đâu - Suối Nguồn Im Lặng - Sương Tan - Sương Thu
1
Sao đành nhuộm tím màu thu
Cho vàng tôi rụng lá mù sương xưa
Sao đành giăng mắc sợi mưa
Cho hồ mắt gợn sóng bờ khuya tôi
Sao đành nhỏ giọt buồn rơi
Cho đàn tơ chạm phím rời rả đau
Sông tôi chảy một dòng sầu
Nhớ xưa áo lụa qua cầu vàng bay
Nhớ màu sông như màu mây
Nhuộm vào tóc rối làm say hương chiều
Bờ lau bải sậy tịch liêu
Sông tôi chảy một dòng hiu hắt buồn
Nhớ người đứng giữa mênh mông
Thả câu thơ nổi bềnh bồng rong rêu.
Chim buồn nghẹn một tiếng kêu
Giọt rơi u tịch chìm theo bóng chiều
Mưa đồi Tây! Mưa đồi Tây!
Mang mang ngày nối đêm dài mang mang.
Sao đành nhuộm tím thu vàng
Thơ tôi nhuộm tím mây hoàng hôn xưa
Sao đành đốt một tờ thư
Tàn tro thiên cổ bây giờ còn bay.
Rồi tôi với cuộc chơi này
Chưa tàn dâu biển lại đầy biển dâu
Sông tôi chảy một dòng sầu
Bóng người với sóng xô vào bờ xa.
Quẩn quanh trong cõi người ta
Mỗi thiên thu, mỗi sát na cũng đành
Sông người chảy một bờ quên
Sông tôi chảy một dòng lênh đênh buồn
Mưa đồi Tây! Mưa đồi Đông!
Mưa giăng nỗi nhớ, mưa chùng niềm đau
Mưa nghìn xưa, mưa nghìn sau
Mưa như nghìn giọt lệ trào thiên tai.
Thuở trăng áo lỏng khuy cài
Để hương quỳnh chảy ra ngoài chiêm bao
Thuở trăng hé nụ hồng đào
Để men ủ giấc đêm vào dạ lan
Thuở trăng chưa mộng sang rằm
Sao đành nhuộm tím thu vàng bến xuân.
Người về từ cuộc trăm năm
Tay ôm mộng biếc tay cầm giấc mơ
Rồi đành thả nổi câu thơ
Nghe đau giọt lệ ướt tờ thư xanh
Để thơ trôi giạt cuối ghềnh
Vết thương còn đọng chút tình, chưa tan.
Áo xưa nhuộm tím thu vàng
Cho đau lá rụng bên ngàn sương phai
Người về lạnh một vòng tay
Ôm không trọn cõi tình đầy vết thương.
Đừng nỉ non thề thốt thủy chung
Bởi Thượng Đế đã một lần nhầm lẫn
Adam đi quên khóa cổng địa đàng
Một nửa cho tôi và một nửa cho em
Thì có lẽ dù ngàn trùng dâu bể
Hai đứa mình chung một trái tim
Tạo hình tượng người đàn bà vô tình thiếu một trái tim
(Thế mà từ lâu tôi vẫn cuồng tín cả tin
Em hiển Thánh trong ơn lành của Chúa
Tôi ngỡ tình em cháy rực cả thiên đàng
Và một nửa trái tim tôi còn lại
Vẫn nguyện lòng dâng cả dưới thiên nhan.
Ai phơi nghìn giọt lệ sa mù
Ai lay run rẫy hồn mây xám
Ai kẻ vào thơ một vết sầu
Tôi réo tôi gào tan cõi mộng
Thu ở phương nào? Em ở đâu?
Đêm tôi trăng chếch đồi cô quạnh
Đêm tôi lạnh ngắt màu chiêm bao
Em mộng nghìn phương ngóng nghìn phương
Trăng tôi hiu hắt một phương buồn
Tình nỡ đành quên tình đành đoạn
Thuyền đi quạnh quẻ một bờ mong
Sao không về kịp buổi tàn thu
Sao chẳng vì nhau mà đợi chờ
Là muôn kiếp trước chưa hò hẹn?
Là nghìn năm sau như cơn mơ?
Thôi thế! Thôi mù xa! Thế thôi!
Trăng xưa rụng chết lạnh bên đồi
Tôi đem thơ liệm vào hoang mộ
Tấc lòng thiên cổ sầu khôn nguôi.
Sao người không về trên toa tàu tình nhân
Tôi con đường sắt chạy song song
Sao người không về
Sân ga nhỏ
Sân ga tôi buồn suốt một mùa đông
Dòng sông tôi bãi quạnh đôi bờ
Sao người không về trên bến cũ
Bến đời tôi hiu hắt trong mưa
Ai kể về tôi hay về người
Bàn tay níu vói phương trời lạ
Sợi tóc nào chìm trong sương phai
Tôi như mùa đông
Sao người không về
Mang theo hoàng hôn
Hồn tôi nắng úa bên bờ mộng
Tình tôi bọt sóng tàn bến sông
Đêm trăng mù sương
Sao người không về
Tôi quán ven đường
Lòng tôi? Ly khách!
Tình ly khách!
Năm mươi năm một câu chuyện buồn
Sau chiếc xe tang
Sao người không về
Nến cháy hai hàng
Còn tiếc gì nhau đôi dòng lệ
Còn đau gì nhau lời chia tan.
Thổi về đâu gió hoàng hôn
Mà nghe thao thiết nỗi buồn vàng hanh
Trôi về đâu mà lênh đênh
Màu mây ảo mộng mong manh cuối trời
Nhớ về đâu mà không nguôi
Tương tư từng sợi tóc người chiều mưa
Sông tôi sóng vỗ đôi bờ hoang vu
Trăm năm lạc mất đời nhau
Còn không bải biển nương dâu lỡ bồi
Sầu nghe tóc rụng cuối trời tang thương.
(Bài thơ viết tặng một người đã trải qua cơn bịnh hiểm nghèo hơn 10 năm qua)
sẽ có lúc nơi bến bờ xa lạ
Trần gian ơi còn phù du trắc trở
Hôm nay ngày sinh nhật tôi
Vì nhau xin thắp nụ cười lên mội
Giấu cho kín nỗi ngậm ngùi
Mà đi cho trọn quãng đời chông chênh.
Lê Văn Trung
Ngày tháng cũ theo nhau về áo não
Trôi về đâu buồn suốt một dòng sông
Em gói vội mùa thu trong chéo áo
Mà sầu xưa len lén nụ hoa vàng
Sinh nhựt mình, tôi sinh nhựt mùa thu
Dù em đã trăm vạn lần lỗi hẹn
Mây đời tôi trôi mãi phía xa mù
Nhìn về đâu không thấy bóng tôi buồn
Không thấy nắng vừa thu trong hồn tôi chợt sáng
Không thấy sông chiều hiu hắt bến hoàng hôn
Bay về đâu mà trắng mấy dòng hương
Bay về đâu mà lệ mềm môi ngọc
Bay về đâu mà áo lụa vàng ươm
Sinh nhựt cuộc tình, tôi sinh nhựt mùa thu.
Em về sinh nhựt giấc mơ tôi
Giấc mơ từ buổi chưa hò hẹn
Từ buổi em là mơ, thế thôi
Mà áo vàng phai gió nguyệt vàng
Từ buổi tóc cài nơ lụa trắng
Và mây tôi chìm trong sương giăng
Xin thắp cho thơ giọt lệ ngời
Và rót vào thơ dòng diệu ngữ
Thơm lời ngà ngọc nở trên môi
Hương mùa xưa ướp rượu nồng men
Em giăng lời hát vàng nhung lụa
Và thắp lên trăm ngọn nến tình.
1*
Em cầm sợi tóc trên tay
Nghe trăm năm gọi mộng ngày tàn phai
Thấy trong xương cốt hình hài
Nỗi tro bụi đã chia bày tử sinh
Sợi đau rụng tím cuộc tình nhân gian
Sợi tan sương khói điêu tàn
Sợi trôi theo sóng vỡ tràn bến sông
Anh ngồi nhìn những màu mây
Bay không định hướng bay hoài nghìn năm
Rồi một hôm lòng chợt buồn
Màu mây năm cũ bay không trở về
Rằng mây năm cũ tóc này là đây
Người cầm sợi tóc trên tay
Rằng tình duyên đã có ngày trùng lai
Màu mây thương hải còn đây tóc người
Đếm từng sợi tóc em bay
Anh nghe ngày nối tiếp ngày tìm nhau
Phương em tóc có xanh màu
Thì xin em chải tóc vào trong thơ
Tóc người là lụa là tơ
Tỏa hương diệu ảo mộng hồ sương xanh.
Sáng ra nhóm lửa pha trà
Trăm năm chén rượu không đành uống
Ngồi nghe sông kể ngàn câu chuyện tình
Lặng trong sóng ngậm ngùi riêng
Chìm trong cát nỗi nhớ quên ngọt ngào
Lênh đênh nhánh lục bình đau
Tình trăm năm nhuộm một màu tím trôi
Ngồi nghe sông kể ngàn câu chuyện buồn
Sáo ơi! Lẽ bạn! Xa đàn!
Tiếng kêu rụng xuống bến hoàng hôn xưa
Rót tràn chén RƯỢU GIANG HỒ (*) buồn tênh!
(*) Tựa một bài thơ của tác giả
Hãy lắng nghe IM LẶNG CUỐI CÙNG
Đã về đối mặt với hư không
Cho nghìn đêm cháy nghìn cơn mộng
Cho máu thiên thu rực lửa hồng
Đang dìm tôi chìm giữa mênh mông
Đang cùng tôi đắm vào vô tận
Réo gọi tôi về MỘT CÕI CHUNG
Một giọt sương em mắt lệ ngời
Có chảy trong tôi niềm cứu rỗi
Cho NGUỒN IM LẶNG sáng tinh khôi.
Từ trong nghìn cõi tịch liêu dội về
Lòng nhau chừng đã sương khuya
Chớm tan lạnh giữa nỗi chia biệt người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét