K

Kẻ Ăn Mày Sự Thật – Kể chuyện - Kể Chuyện Dòng Sông – Kẻ mộng du - Khát vọng (3 bài) - Khi Bắt Đầu Chìm Lắng Trong Tịch Lặng – Khi chia tay người - Khi Đọc Lại Bài Thơ Cũ – Khi đứng bên này sông Thu Bồn – Khi ở cuối đường - Khi rời viện tim – Khi về - Khi Về Thăm Lại Làng Xưa - Khi Yêu Em Tôi Không Biết Làm Thơ Tình - Khỏa Thân – Khoảnh khắc và trăm năm - Khôn Nguôi - Không Bao Giờ Mặt Trời Còn Mọc Ở Phương Đông - Không đề - Không Về (2 bài) - Khúc bi ca tình yêu tự do -  Khúc Kinh Thơ - Khung cửa sổ - Khuyết vào đời nhau – Kiếp - Kinh Nguyện – Kỷ niệm – Ký ức nàng - Ký ức ngoạn mục

KẺ ĂN MÀY SỰ THẬT 

Đời làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi, người ăn xin, ăn mày sự thật
Ăn mày những mặc khải Thánh linh

Cả trái tim em hồng tươi dòng máu nguyên lành
Thuở mặt đất chưa nhú mầm tội lỗi
Thuở Adam Eva chưa một lần phạm tội
Trong cánh rừng nguyên thủy Tôi và Em

Ta như chim muông như suối chảy vô tận vô cùng
Em trong vắt giữa lòng tôi trong vắt
Em thơm ngát giữa hương mùa thơm ngát
Như lời chim như sắc bướm như cỏ biếc thảo nguyên vàng

Ôi tôi làm thơ như một kẻ hát rong
Tôi hát mãi bài tình ca buồn của người hành khất
Tôi tìm kiếm con đường sự thật
Tự đóng đinh mình trên thập giá đời tôi

Mấy ngàn năm máu vẫn thắm hồng tươi
Vẫn nhỏ xuống nở mầm hoa cứu rỗi

Vẫn nhỏ xuống trên con đường chuộc tội
Tôi làm thơ như kẻ hát rong

Đang lang thang hành khất một nụ hồng
Đang đói khát dòng sữa nguyên lành em vô nhiễm

Người sẽ đến! Em ơi Người sẽ đến!

                                          Lê Văn Trung

 

KỂ CHUYỆN

Người về trong nắng đầu xuân
Áo mây trắng cả một vùng chiêm bao
Có con chim đậu cành mai
Líu lo kể mãi những bài tình ca
Kể rằng tận cuối trời xa
Có người chải tóc lụa là dưới trăng
Trắng ngần một đóa quỳnh hương
Thơm lừng một nụ xuân hồng mãn khai

Người về theo nắng ban mai
Xiêm y lộng ngọc, ngực cài nhũ hương
Có con chim múa dịu dàng
Trên đôi cánh mỏng một trang thơ tình

Thế rồi tôi bỗng như chim
Mãi vui quên kể chuyện tình đã quên.

Lê Văn Trung

KỂ CHUYỆN DÒNG SÔNG

Em ngồi kể chuyện dòng sông
Ngàn năm chảy mãi mà không quay về
Để con đò cũ ven bờ

Bập bềnh sóng vỗ
Đợi chờ Mù tăm

Em ngồi kể chuyện dòng sông
Chảy qua dâu biển, bão giông, lỡ bồi
Mà đau nhánh lục bình trôi
Tím bầm giọt lệ của người trăm năm

Em kể mãi chuyện dòng sông
Chảy buồn tênh giữa cõi lòng lãng quên
Chảy về đâu dòng sông em
Một dòng duyên nợ, nợ duyên chẳng về

Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ chảy đầy dòng xưa.

                              Lê Văn Trung


KẺ MỘNG DU


Tôi chạy dài theo triền dốc đời tôi
Như kẻ mộng du dò dẫm trong những cơn mê hoặc
Như kẻ đang say một mùi hương độc dược
Và hoang tưởng về một cõi người
Nơi có tình yêu, hạnh phúc và khổ đau
Nơi có tôi và em
Và những kẻ yêu nhau
Nơi mặt trời vẫn mọc sau viền mây rạng rỡ
Nơi ánh trăng thắm mượt mà trên thịt da thiếu nữ
Và rừng thiên thu vẫn ngào ngạt hương hoa
Nơi có hoàng hôn đẹp như một giấc phù hoa
Và vương miện tình yêu lóng lánh ánh hào quang trong mắt người yêu dấu

Thế mà em ơi Chỉ là cơn mộng ảo
Tôi chạy dài theo triền dốc đời tôi
Tôi chạy trăm năm mệt mỏi rã rời
Vẫn là kẻ mộng du trong giấc đời mê hoặc
Vẫn là kẻ lang thang qua muôn trùng bất trắc
Cầm cố đời mình cho hết cuộc rong chơi


Tôi gửi lòng sầu theo những áng mây trôi

Bay vô định Bay miệt mài Tìm kiếm
Em là cõi chiêm bao giữa đất trời huyền nhiệm
Tôi ngàn năm dò dẫm đi hoài trong cơn mộng du.

                                               Lê Văn Trung

KHÁT VỌNG

Khao khát mãi trái tim hồng ngừng đập
Hãy lặng yên trong cõi quạnh hiu này
Để nghe rõ tiếng mùa đi vội vã
Qua đời nhau như lá rụng trên tay

Tôi thường mong máu trong hồn ngưng chảy
Đừng truân chuyên qua những thác ghềnh đau
Hãy đọng lại một màu hồng bất tử
Một ngày nào, em sẽ đến, tìm nhau

Và hương ơi ủ trong chiều tóc rối
Đừng tàn phai, đừng trải ướt sương vàng
Hãy đọng lại, muôn đời, hương vĩnh cửu
Trong hồn tôi, lạnh quá, giấc mơ tan!

Và tôi van đất trời ngưng đọng lại
Đừng trôi vào hoang vắng cõi trăm năm
Cho tôi thấy hồn thu còn xanh mãi
Và tình nhau vĩnh cửu một màu trăng.

                              Lê Văn Trung


KHÁT VỌNG

Hồn đã cháy, lửa dâng bùng khát vọng
Ôi thần linh em mầu nhiệm quyền năng
Tôi vắt kiệt giọt máu đời khô cạn
Chảy vào thơ da thịt cũng bừng hương

Ôi tê điếng! Ô rợn ngời! Huyết ngọc
Từng tế bào rung lịm ngất men say
Sầu tuôn chảy nghe hồn thơ bật khóc
Cho ứa trào giấc mộng sớm tàn phai

Em là lửa? Là tro? Là mịt mù ảo vọng!
Là trăm năm? Là thiên cổ? Trùng lai!
Là bão tố? Là trùng trùng biển động?
Hồn tôi đây xin ghì siết hai tay

Em là gió? Là sương? Ơn Thánh sũng
Mà mùa tôi vàng cả giấc mơ vàng
Em là khói? Là mây? Là biển sóng
Mà tình tôi xa khuất mộng thiên đường

Tôi đói khát, trong từng cơn say buốt
Em là ai? Mà rượu cháy hồn tôi!
Em là ai? Mà sầu tôi chất ngất!
Lửa tro tàn tôi cháy trọn đời tôi.

                            Lê Văn Trung

KHÁT VỌNG

 

Ta thèm khát mở tung bờ bến lạ
Cửa tồn sinh em nỡ khép sao đành
Ngày sắp tắt bóng chiều rơi hối hả
Đừng vội vàng khâm liệm cõi tình xanh.
Lê Văn Trung


KHI BẮT ĐẦU CHÌM LẮNG TRONG TỊCH LẶNG

Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Tôi nghe niềm biến dịch của hư vô
Qua hơi thở của từng giọt sương
Trong trái tim nụ hồng đang nở
Có bước chân thời gian lướt mềm trên cỏ
Và dòng sông lụa vàng trôi qua hồn tôi

Khi bắt đầu lắng chìm trong tịch lặng
Tôi nghe trời và đất quyện vào nhau
Tan vào nhau chìm vào nhau
Vô tận
Hoài thai mầm sống hằng cửu

Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Tôi nghe hơi thở của triệu vì sao
Tiếng thì thầm của từng chiếc lá
Tiếng vỗ cánh của những thiên thần
Nhịp nhàng trong bầu trời linh hồn tôi

Hỡi người yêu dấu ơi
Khi bắt đầu chìm lắng trong tịch lặng
Hãy phả vào hồn tôi mùi hương sự sống hằng cửu
Trong tình yêu hằng cửu
Của trái tim nguyên thủy đất trời.

Lê Văn Trung


KHI CHIA TAY NGƯỜI

Gió réo mùa đông về buốt lạnh
Cho vàng cho úa lá tương tư
Cho mây chiều phố chùng thương nhớ
Cho nắng tình phai nỗi đợi chờ
 

Gió réo buồn như lời tiễn đưa
Em đi như thể chẳng quay về
Chẳng vẫy tay nhau, nhìn nhau nữa
Tôi cầm sợi nhớ thả trong mơ

Em đi như thể là đi mãi
Bóng khuất trong chiều xa khuất xa
Tôi muốn gửi lòng tôi ở lại
Tình em như một chốn quê nhà

Tôi muốn gửi tình tôi ở lại
Mà gió sầu đông cứ sụt sùi
Mà nỗi đời tôi còn xa ngái
Nẻo về hun hút một mình tôi

Thôi đành thôi, thôi chia tay người
Gió réo buồn thay lời tiễn đưa
Tôi vẫy tay chào con ngõ vắng
Trời hanh vàng hay trời đang 
mưa?

                          Lê Văn Trung


KHI ĐỌC LẠI BÀI THƠ CŨ

(Nhân đọc lại bài PHỤC SINH THƠ và bài viết của tác giả Châu Thạch)

Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Chợt thấy lòng mình như nắng trong
Cái thuở hoa thơm lòng thiếu nữ
Ngát bừng hương sắc của thanh xuân

Nhớ buổi vai ngoan mềm tóc rối
Chải hoài không hết một màu trăng
Em chải thêm tình tôi diệu vợi
Chải mềm cho tóc chảy như sương

Nhớ buổi hoàng hôn vàng như lụa
Áo người hay áo của chiêm bao
Áo mỏng hay lòng em rất mỏng
Áo người nạm sáng cả trăng sao

Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Ơn Thánh vì thơ mùa Phục Sinh
Hình như huyền nhiệm hồi chuông nguyện
Hình như ai hát Thánh Ca Tình

Hôm nay đọc lại bài thơ cũ
Nắng cũng vì thơ mà ngọc ngà
Tôi gọi trăm năm về hội ngộ
Em cũng vì thơ mà nở hoa.

                             Lê Văn Trung


Khi Đứng Bên Này Sông Thu Bồn

Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Cây cổ thụ trơ cành khô cháy rụi
Quán tranh buồn xơ xác vách phên tre

Dòng sông vắng cụm bèo trôi dờ dật
Làng thôn xa lành lạnh khói sương mờ
Trên lối cũ vườn hoang cây cỏ mọc
Con chim buồn bóng lặng hút trong mưa

Anh đứng đợi bên này sông bến cũ
Thật đìu hiu mây khói gợi ưu phiền
Chắc bây giờ phương trời xa biền biệt
Mẹ già nua lòng dõi đợi trăm miền

Thương dòng nước tội tình cây cổ thụ
Mấy năm rồi không một kẻ qua sông
Đêm trầm tịch rợn người nghe gió hú
Mái tranh nghèo lạnh ngắt buổi tàn đông

Anh trở lại bến ngày xưa đứng gọi
Con đò không nằm đợi khách chưa về
Thương nhớ lắm nhưng làm sao nhắn gửi
Dòng sông buồn con nước có mang đi.
Lê Văn Trung
(tạp chí Bách Khoa 1970)


KHI Ở CUỐI ĐƯỜNG

Em thấy chăng ta ở cuối đường
Tay cầm hạt bụi chẳng đành buông
Nhân gian thăm thẳm hoang vu quá
Còn tiếc thương chi một chỗ nằm

Ta đứng chong đèn soi nhật nguyệt
Nghe buốt lời đau dưới mộ sâu
Thiên cổ đất trời xa mù biệt
Đã tàn giọt lệ vỡ trong nhau

Cha mẹ sinh ta
Như trời đất
Nở một vì sao quá lạc loài
Cha mẹ sinh ta
Mà không biết
Ta về réo gọi giữa chiêm bao

Khi biết ta đang ở cuối đường
Là trăm nghìn biển vạn nghìn sông
Chỉ như sợi khói cơn huyền mộng
Sẽ cùng ta về giữa vô cùng

Cha mẹ sinh ta là giọt lệ
Để khóc cùng em giữa cõi người
Cha mẹ sinh ta mà không thể
Lau giùm giọt lệ cháy trên môi

Ta thấy ta đang ở cuối đường
Thấy tình em là khói là sương
Mà đành không nỡ, không đành nỡ
Bập bềnh trôi giữa sóng tang thương

                            Lê Văn Trung

 KHI RỜI VIỆN TIM

Có những nhịp đập không bình thường
Trong trái tim thương tật
Có những hơi thở không bình yên
Trong buồng phổi hao mòn suy kiệt

Tôi
Kẻ mang hộ trái tim của đất trời
Trôi qua vùng địa chấn
Chờ nghe tiếng vỡ
Dòng nham thạch
Máu cuộn hồn tôi theo

Tôi
Kẻ mang hộ buồng phổi của đất trời
Bập bềnh qua những cơn bão rớt
Lặng chìm trong những đêm giá buốt
Tôi thở như người thổi kèn đưa tang

Tôi thở như nỗi buồn đang khóc
Tôi mang hộ trái tim của đất trời

Ai mang giùm tôi trái tim lẽ nhịp
Tôi mang hộ buồng phổi của đất trời

Ai thổi vào lồng ngực tôi những giá băng
Sao cứ hoang mang một cõi đi về

Không ai bảo với tôi tất cả là con đường hủy diệt
Không ai bảo tôi ngày nào là ngày sau hết
Từng giây từng phút đứng trước tòa phán xét
Dẫu mỏi mòn trái tim không ngừng đập
Dẫu suy tàn buồng phổi không ngừng thở


Để trả lời những điều Thượng Đế không giải đáp được
Để kiếm tìm một thế giới mà Thượng Đế không hề mở ra

Tôi
Kẻ mang hộ trái tim của đất trời
Em có ngang qua mặt đất này
Nhớ gọi lấy một lần
Tên tôi
Tên tôi
Giữa hổn mang những vòng vây sinh diệt.

                                     Lê Văn Trung


KHI VỀ

Khi về
Bóng đổ
Hoàng hôn
Mùa xanh vườn cũ đã vàng hơn xưa

Khi về
Lòng đã giăng mưa
Lạnh băng
Trắng xóa cõi chờ đợi nhau

Khi về
Thơ
Lạc từng câu
Tay cầm sợi tóc mà đau phận người

Mang mang thiên địa
Mù khơi
Đi

Về
Lạc mãi cuối trời bể dâu.
Lê Văn Trung


KHI VỀ THĂM LẠI LÀNG XƯA

 

Ta về quẩn trước quanh sau
Nhìn đâu cũng tiếc một màu quê hương
Thương bông khế tím sau vườn
Thương con đường nhỏ ven nương dâu chiều

Thương bờ tre tiếng quốc kêu
Thương dòng sông chiếc đò neo nhớ người
Ba mươi năm nỗi ngậm ngùi
Gió se sắt thổi bên đời nhiễu nhương

Ta về tóc bạc áo sương
Nỗi đau còn mất vô thường thế gian
Mộ ai một nén nhang tàn
Xin về đây giải nỗi oan đất trời.
Quê Ngoại 1994
Lê Văn Trung


KHI YÊU EM TÔI KHÔNG BIẾT LÀM THƠ TÌNH
( bài 2 )

Khi yêu em tôi không biết làm thơ tình
Nên nỗi nhớ cứ vàng phai nỗi nhớ
Nên nỗi nhớ cứ bay chùng trong gió
Bay mịt mù vô tận suốt cơn mơ

Khi yêu em tôi tập tễnh làm thơ
Câu nắng câu mưa câu chìm câu lặng
Mà nỗi nhớ như một màu mây trắng
Bay chập chờn trong suốt cuộc tình không

Khi yêu em tôi chợt thấy tôi buồn
Tôi chợt thấy nắng chiều rơi xuống chậm
Như giọt lệ trên môi tình vỡ rạn
Như giọt sầu đọng giữa mộng ngày xanh

Khi yêu em tôi không biết làm thơ tình
Xin nhận lậy trái tim làm lễ vật
Và máu trong tim ươm dòng rượu ngọt
Xin uống giùm, em nhé, giọt tình si.

Lê Văn Trung


KHỎA THÂN

Mùa thu rất vội nên người
bỏ quên xiêm áo da trời vàng thu
bỏ quên trâm lược cài đầu
để mây với tóc bay vào thơ tôi

Mùa thu rất vội nên người
yếm the, khăn lụa phơi hoài bên song
sương ơi che cái thẹn thùng
cho trăng em nở trắng ngần quỳnh hoa

Mùa thu rất vội thế mà
ai đem nạm ngọc vào da nguyệt hồng.

                                     Lê Văn Trung

 

KHOẢNH KHẮC VÀ TRĂM NĂM

Tôi xin làm hạt lệ
Trên môi tình đang hương
Đừng lau hồn tôi nhé
Hồn lụa mềm như sương

Xin là giọt nắng mai
Trên tóc chiều gió rối
Đừng bay khỏi hồn tôi
Hạt bụi tình cứu rỗi

Tôi xin làm hạt lệ
Lăn mặn bờ môi người
Em giam cầm tôi nhé
Trong ngực tình tinh khôi


Đừng vội uống hồn tôi
Thấm đau dòng máu đỏ
Giọt lệ tình sẽ nở
Vạn đóa tình em ơi

Khoảnh khắc là trăm năm
Xin bay cùng vô tận
Khoảnh khắc là hư không
Tôi ôm choàng hố thẳm.

                    Lê Văn Trung

 

KHÔN NGUÔI

Đành cũng quên đi đời lỡ vận
Còn hổ ngươi gì cung kiếm ơi
Thân thế đã năm cùng tháng tận
Thì cớ gì đâu mà ngậm ngùi

Đất trời thiên địa còn hay mất
Có xót đau vì cuộc biến thiên
Trí đoản, đời không bằng rơm cỏ
Giọt lệ nào trôi hết muộn phiền

Đã trói đời nhau vào cơm áo
Chưa đền chưa trả nợ áo cơm
Tôi gọi tên người sa nước mắt
Tôi gọi tên tôi lòng căm căm

Tôi về đốt lửa từng cơn mộng
Gom chút tàn tro tạ cổ nhân
Cuộc thế, thế đành cam lỗi đạo
Dù lòng đau ruột xé gan bầm

Tôi về đứng giữa trời dâu biển
Tình buổi tàn đông lá rụng vàng
Đời đã phân ly sầu biệt biệt
Còn kiếm tìm ai giữa thế gian

Chí lớn tan theo từng bọt sóng
Mà sầu thiên cổ vẫn chưa tan.

                       Lê Văn Trung


KHÔNG BAO GIỜ MẶT TRỜI CÒN MỌC Ở PHƯƠNG ĐÔNG

Khi thức dậy tôi vẫn tưởng mặt trời đang mọc ở phương Đông
Và chim vẫn hót trên chùm mận đỏ
Tôi cứ mãi tin em là thiên thần trong truyện cổ
Và mặt trời vẫn mọc ở phương em
Và sân nhà em vẫn nở một nhành lan
Cùng sương trắng em mở lòng hương phấn

Tôi cứ tưởng mặt trời đang dậy muộn
Khi em và tôi thức dậy đón ngày lên

Ôi mặt trời không còn mọc ở phương Đông
Con chim nhỏ không về khoe tiếng hót
Trước hiên nhà em nhành lan ngày xưa bây giờ đã khác

Tôi tưởng lòng tôi dậy muộn với lòng em
Và mặt trời còn mãi ngủ quên
Sẽ thức dậy cùng tình tôi đã chìm trong quên lãng
Sẽ thức dậy cùng em mở lòng em hương phấn

Tôi đợi chờ trong suốt cõi trăm năm
Ôi mặt trời không mọc ở phương Đông
Tôi thức dậy kiếm tìm tôi lạc lỏng
Tôi thức dậy, ôi mặt trời phương em cũng chỉ là ảo mộng

Không bao giờ mặt trời còn mọc ở phương Đông.

                                                   Lê Văn Trung 

KHÔNG ĐỀ

Khi ta viết là khi ta đang thở
Từng nhịp buồn hiu hắt chốn nhân gian
Và ta viết là mở đường sinh tử
Cửa thiên thu lồng lộng cõi thiên đàng

Dù em đã từng nhát sầu lạnh buốt
Chém vào tim tình cạn máu khô dòng
Dù em đã, QUÊN ĐI, là vĩnh biệt
Ta còn thơ chảy suốt giữa hư không.

                                  Lê Văn Trung

KHÔNG VỀ

Không trở về! Ừ! Thôi đừng về!
Ga đời là những bến chia ly.
Ta con tàu kéo ngàn toa trống.
Mà sầu ta chứa một toa đầy.

Không trở về? Thì đã không về!
Sao lòng nắng hạn mà mưa bay!
Sao lòng tạnh ráo mà sương buốt!
Mà đất trời như ứa lệ cay!

Không về? Ừ! Thì thôi! Thế thôi!
Hà cớ chi mà cứ ngậm ngùi!
Hà cớ chi mà lòng quay quắt!
Hà cớ chi mà nhớ tới người!

Không trở về? Ừ, thôi cũng đành!
Hỡi ơi trời đất quá mông mênh!
Nào quê quán cũ? Người xưa cũ?
Chỉ còn ta đứng gọi tên mình.

                         Lê Văn Trung

KHÔNG VỀ

Ta đã không về Lời hẹn cũ
Tan như mây chiều trôi qua sông
Thôi nhé! Lòng nhau còn nỗi nhớ?
Thôi nhé! Đành thôi thời nhiễu nhương

Gió tạt quán đời Ly rượu tạm
Vành ly lạnh buốt hờn căm căm
Sao không ghé lại? Người ly khách!
Nâng chén mà say chuyện thế gian

Nâng chén mà say với đất trời
Núi mòn sông lở cố hương ơi
Một ta ngồi giữa chiều cô tịch
Thế sự vần xoay cuộc đổi dời

Hỡi người viễn khách! Dừng chân lại
Còn xót xa gì cung kiếm xưa
Vung tay hắt chén đời cay nghiệt
Lệ bầm đau buốt từng câu thơ

Này ai! Hỡi đầu non cuối bể
Đã bỏ đi, quên một ngày về
Thôi tạt vào đây, hiên quán nhỏ
Mà bầu mà bạn với cơn say

Em có vì ta mà rót cạn
Phương người ta uống một lần đau
Chén rượu tương phùng xin lỗi hẹn
Đất trời thiên cổ có chờ nhau!

                              Lê Văn Trung

KHÚC BI CA TÌNH YÊU TỰ DO

Anh mê hoặc đời anh
Bằng những ảo ảnh một tình yêu vĩnh cửu
Anh lừa mị đời anh
Bằng những ngụy trang một niềm tin tuyệt đối

Các em đã ngang qua cánh đồng đời anh vô tận
Bằng những khát vọng cuồng điên những đam mê cháy bỏng
Như nắng như mưa như bão giông bốn mùa biển động
Anh khao khát chiều xanh một phút tịnh lòng

Anh sợ một ngày ngọn lửa thanh xuân

Sớm tàn phai cuối trời ảo tưởng
Anh buộc chặt đời anh
Những giấc mơ ngày mai không bao giờ tới

Anh vẫn hành hương theo lời réo gọi
Phía chân trời vời vợi những hoàng hôn
Đốm lửa tình yêu như mẩu thiên thạch hàng triệu năm

Vừa rơi vừa cháy rụi
Anh rơi theo chút bụi giữa vô cùng

Các em đã băng qua cánh đồng đời anh
Với tâm hồn những cô gái Di-gan thảo nguyên hoang dã
Các em đã ngang qua không hề ngoái lại

Anh ngàn năm rêu phong ghềnh đá

Nhìn mây bay cuối những phương mù
Anh đói tự do trong cõi ngục tù
Anh khát tình yêu giữa vùng hoang mạc

Ngày ta sinh ra Chúa đã đặt một bàn tay lên trán
Dấu ấn bí tích cứu rỗi
Một đời ta là chuỗi dài sám hối
Anh chạy miệt mài theo bóng thời gian

Cay đắng ngậm ngùi trăm cuộc chia tan
Vẫn nô lệ một tình yêu vĩnh cửu
Vẫn nô lệ một niềm tin tuyệt đối

Anh đuối sức chìm trong vùng biển tối
Vẫn nghe lời réo gọi cõi vô biên
Các em ngang qua cánh đồng đời những hoan lạc những muộn phiền
Vẫn chưa một lần ngoái lại

Hỡi những bóng ma trần gian man dại
Lời gọi mời của tội lỗi bi thương
Là nỗi khổ đau ảo ảnh thiên đường
Là hạnh phúc đắm chìm trong hố thẳm

Anh lừa mị và mê hoặc đời mình
Để nuôi trồng khát vọng
Lời trăm năm kêu đòi sự sống
Rồi một chiều trên mặt đất tang thương
Cánh đồng đời anh nở chùm hoa dại
Đợi các em về
Dù đã vạn lần không hề ngoái lại
Những cô gái Di-gan tự do.

Việt Nam, Mùa đông 2009

                           Lê Văn Trung


KHUNG CỬA SỔ

 

nhớ người năm cũ qua đây
để vương sợi tóc lên ngày quạnh hiu
trăm năm tôi với bóng chiều
nương tay khung cửa tàn xiêu kiếp người.
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)


KHUYẾT VÀO ĐỜI NHAU

Mùa thu như người tình phụ
Áo vàng khăn lụa hoàng hôn
Vẫy tay đau hồn viễn xứ
Câu thơ chưa kịp úa vàng

Mùa thu như người tình phụ
Tóc cài hoa trắng chiều sương
Vẽ vào mây trời nỗi nhớ
Rồi bay theo tình muôn phương

Mùa thu đi không hò hẹn
Em khuyết vào tôi nỗi buồn
Dòng tôi con thuyền không bến
Về đâu? Đậu giữa bờ không

Em khuyết mùa thu tình muộn
Em khuyết vào trăng dỡ dang
Thu ơi mùa thu tình phụ
Khuyết vào đời nhau trăm năm.

                         Lê Văn Trung


KIẾP

 

Nghìn năm chưa hóa bướm
Thôi làm kiếp con tằm
Cạn khô dòng tinh huyết
Về tắm bến hư không

Lê Văn Trung 1998


KINH NGUYỆN

Có những lúc lòng buồn như bếp lạnh
Mà tàn tro hiu hắt giấc mơ người
Tình lận đận mấy phương buồn quên lãng
Tôi cầm tay mình nghe chạm nỗi tàn phai

Tôi cầm tay mình nhớ một dấu hương bay
Như chiếc lá mùa xưa vàng cuối nẻo
Cứ thao thức cả vạn lần không hiểu
Tình chưa xanh mà rơi nhạt bóng chiều

Cứ thao thức cả vạn lần như thể
Về trăm năm ngồi bên bếp tro tàn
Trời đất vì đâu mà tình hoài dâu bể
Mà lòng hoài đoài đoạn những chia tan

Ai đứng gọi giữa mịt mù thiên cổ
Lời than van như dấu lệ rơi buồn
Xin vị chút tình xưa mà ngồi lại
Bếp tàn tro tưởng niệm phút sau cùng.

                                   Lê Văn Trung

KỶ NIỆM

Em thiết tha với muôn vàn kỷ niệm
Những gam màu, những giai điệu tình xanh
Em hun hút cuối khung trời xa vắng
Em mịt mù trong tận cõi mông mênh

Tôi đứng lại giữa ga đời quạnh quẽ
Những toa tàu em mãi rộn ràng vui
Vẫn vun vút băng về miền quá khứ
Bên hiên chiều ngồi lại một mình tôi

Không ngoảnh lại, thôi cũng đừng ngoảnh lại
Chiều mưa tôi ướt cả nụ cười buồn
Tôi ngồi đếm những dòng mưa tháng bảy
Chảy theo em chút kỷ niệm sau cùng

Xin điểm trang cho chiếc vòng quá khứ
Cho một lần thơ nở muộn tình đau
Và thuyền em vẫn muôn đời bến cũ
Mà hồn tôi hiu hắt mấy bờ lau.

                             Lê Văn Trung

KÝ ỨC NÀNG

Như một vành trăng cô độc
trôi lạnh lẽo trong sương mù
Nàng ở một thế giới khác
Của ký ức chàng đã rong rêu

Người đàn bà ngủ muộn đêm nay
Người đàn bà của năm mươi năm đến từ một thế giới khác
Của ký ức chàng
Những mãnh vỡ
Những mãnh vỡ của linh hồn nàng
Như bài thơ tật nguyền năm mươi năm
Trong suốt như thủy tinh
Long lanh vỡ
Những vết nứt sẽ liền lại
Như những mãnh vỡ của đám mây ngũ sắc

Trái tim nàng
Như đám mây ngũ sắc
Và người đàn bà ngủ muộn đêm nay
Chợt quàng tay vào nỗi cô đơn hai bầu ngực muộn phiền

Cánh tay chợt đau buốt
Nỗi buốt đau từ những mãnh vỡ không liền sẹo
Nỗi buốt đau từ hơi thở của nỗi buồn đọng lại
Nơi sự sống đã bị phân chia
Để cứu rỗi mầm sống
Đã ám ảnh đời chàng
Với một tình yêu mãnh liệt.

Viết từ Buôn Mê 02.06.17 – Lê Văn Trung


KÝ ỨC NGOẠN MỤC

Mưa gió âm u, đèo Ngoạn Mục
Ta giữa đèo, ngồi nhớ ai đây
Xác người nằm vắt ngang ghềnh đá
Tóc người cuộn tím bầm cỏ cây

Ta lăn theo dốc, sầu lăn xa
Trăng hờn còn treo đêm Sông Pha
Ta nhớ Tháp Chàm hay Ninh Chữ
Ta quên em rồi ta quên ta

Ta lăn theo sườn đèo cheo leo
Ta lăn theo chiều, mây lăn theo
Viên đạn ngọt mềm tươi máu đỏ
Ta thèm một bàn tay, em yêu!

Em về Phan Rí hay Phan Rang
Mẹ bồng xác con chạy lạc đường
Hun hút mây tang đèo Ngoạn Mục
Cầu gãy giữa dòng, không đò sang

Chiều nay ngồi giữa đèo ta khóc
Nỡ bỏ nơi đây một bóng chiều
Nỡ bỏ nơi đây hồn xiêu lạc
Ta lăn lông lốc cuối chân đèo.

                      Lê Văn Trung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Trang thơ: Định Mệnh Thi Sĩ

  Bi Khúc 59/ Bởi khi viết là khi anh đang thở từng nhịp buồn rụng xuống nỗi cô đơn từng con chữ là từng cơn nức nở như chiều tan sầu ch...