L 2

Lời Cám Ơn Muộn Phiền – Lời Của Gió – Lời cuối - Lời Kinh Buồn Chuộc Tội – Lối Mòn Quẩn Quanh – Lời Nguyện Gởi Về - Lời Ru – Lời Ru Của mẹ Chảy Đầy Lòng Con – Lời Ru Nhiệm Mầu - Lời Tạ Ơn - Lời Tình Buồn – Lời Tự Tình Tháng Sáu - Lòng Cứ Tưởng - Lòng Em Chưa Mùa Đông – Lòng Ta Buồn Hơn Lòng Toa Tàu - Lòng Tôi Lòng Thôi Hộ - Lòng Thật Bình Yên - Lòng Tôi Chừng Đã Chiều Tháng Chạp - Lữ Khách – Lửa – Lửa – Lục bát bốn câu - Lục Bát Dỡ Dang – Lục Bát LVT - Lục Bát Rã Rời - Lục Bát Tình - Ly Rượu Buồn Vỡ Giữa Cơn Mơ - Ly Rượu Đời Đã Cạn.

LỜI CÁM ƠN MUỘN PHIỀN

Rồi sẽ có một ngày kia ngày nọ
Thấy ra màu đen trắng của nhân gian
Xin cám ơn những điều tôi đã có
Của một lần trời đất trót cưu mang

Con thuyền sẽ cập bến bờ sinh tử
Tôi neo thuyền ngồi đợi phút tôi đi
Lòng sẽ xanh như màu thu biếc lá
Và hồn tôi nhuộm trắng bến sông này

Xin đừng khóc, đừng nói lời đưa tiễn
Đừng khăn sô, đừng ủ dột sầu bi
Giữa cõi tạm, trái tim người là bến
Một lần qua là không hẹn quay về

Giữa cõi tạm, cuộc tình tôi là mộng
Mà trần gian lạnh ngắt bóng con người
Xin trả lại dù nghĩa đời đen trắng
Tôi trở về thắp sáng một vì sao

Xin cám ơn những điều tôi đã có
Của một lần trời đất trót cưu mang
Xin trả hết những phụ phàng duyên nợ
Suốt cuộc người trôi giạt giữa nhân gian.

                                   Lê Văn Trung


LỜI CỦA GIÓ


Một chiều người đến bên tôi
Chỉ màu mây trắng bên trời còn bay
Bảo tôi rằng cuộc tình này
Trăm năm cũng chỉ như mây phiêu bồng

Rồi một hôm người qua sông
Mình tôi bến vắng mênh mông bãi chiều
Người đi nước chảy cùng người
Tôi vàng lá rụng ngậm ngùi trôi theo

Người đi mà chẳng quay đầu
Nhìn sông vàng nhuộm một màu quạnh hiu
Hình như giọt lệ tình yêu
Vừa rơi đâu đó trong chiều hồn tôi.

                                Lê Văn Trung

 LỜI CUỐI


Năm mươi năm lận đận với tình
Ta về đốt lửa mộ trần gian
Hồ nghe trong đất lời trăn trối
Của gió thiên thu mộng úa tàn

Lê Văn Trung 

LỜI KINH BUỒN CHUỘC TỘI

Một ngày nào đó em sẽ trở về
Tình cờ và xa lạ
Quên lãng và hửng hờ
Bước qua nền sân gạch phủ rêu
Chợt thấy bàn chân mình in dấu
Quá đổi quạnh hiu
Chợt thấy bóng mình nghiêng xuống
Nặng trĩu nỗi niềm
Chợt thấy câu thơ ai đề trên bục cửa
Phủ bụi thời gian
Phủ bụi điêu tàn
Mà hơi thở của thơ còn làm run lòng hoài nhớ
Mà hơi thở của thơ còn làm rơi mòn giọt lệ
Thấm mặn cả hoàng hôn

Một ngày nào đó em sẽ trở về
Như bớng trăng xưa khuyết tròn mấy bận
Vẫn vô tình tròn khuyết giữa trăm năm
Em bước qua lòng tôi xưa chớm nở nguyệt rằm
Giờ chênh chếch nửa vành trên đỉnh núi
Giờ chông chênh linh hồn tôi tàn rụi
Em trở về - quên buổi bỏ nhau đi
Quên như những lãng quên mù xa nhan sắc xuân thì
Quên như lãng quên thấy mình quay trở lại
Em cúi xuống nền rêu lòng chạm niềm băng giá
Như chạm vào nỗi đau mòn mỏi đời nhau
Một ngày nào đó em trở về trả lại hết hạnh phúc khổ đau

Xin Thánh hóa tình em
Tôi nguyện làm người giữ đền như tín đồ trọn đời chuộc tội.

                                   Lê Văn Trung

 

LỐI MÒN QUẨN QUANH


Tôi dầm lá mục cùng sương
Nửa đêm nghe gió mười phương lạnh về
Tôi chìm đêm với sao khuya
Dấu chân ai rẽ chia lìa ngõ thôn

Tôi vùi tôi ngập nỗi buồn
Tôi tàn phai với lối mòn quẩn quanh
Tôi che cho kín phận mình
Mộ sầu giun dế cầu kinh gọi hồn.
Lê Văn Trung


Lời Nguyện Gửi Về...

Còn gì không!
Hỡi Hội An!
Mà nghìn con sóng sông Hàn quặn đau
Về! Về?
Đâu dễ tìm nhau
Lạc nhau từ những nhịp cầu chênh vênh

Con gì không?
Hỡi Hội An?
Vói tay hụt giữa chia tan cõi người

Còn gì không!
Đà Nẳng ơi!

Đành thôi!
Xin gửi nguyện lời bình an.

Viết trong mùa dịch cúm Tàu, hướng về Đà Nẵng thương yêu

Lê Văn Trung
03. 08. 20


LỜI RU


Đôi khi nhớ đến se lòng
Một lời ru thuở còn nằm trong nôi
Bây giờ Mẹ của con ơi
Mẹ là riêng một cõi trời lòng con
Mẹ là tuyệt đỉnh chon von
Nghe lòng thiên cổ vẫn còn lời ru

Âm vang một khúc kinh cầu
Ngàn năm Mẹ một vì sao sáng ngời
À ơi giọng Mẹ ru hời
Thiên thu còn vọng tiếng cười trẻ thơ
Mẹ nằm ru một cơn mơ
Ôi lòng Mẹ như mặt hồ vừa thu

Mẹ ơi! Mẹ là con tàu
Chở con qua những nông sâu phận người
Bây giờ Mẹ của con ơi
Con còn đây với những lời Mẹ ru

Mẹ nằm, như thuở trong nôi
Con ru Mẹ với những lời mẹ ru.

                            Lê Văn Trung


LỜI RU CỦA MẸ CHẢY ĐẦY LÒNG CON


Mẹ nằm trong giấc mơ con
Ru câu sinh tử mỏi mòn trần gian
Mẹ nằm như chiếc thuyền nan
Lao xao tiếng sóng vỗ tràn bờ quên
Trôi đi ôi những ưu phiền
Buông đi ôi những nợ duyên nặng lòng
Mẹ hiền như một dòng sông
Chảy về đâu mà mênh mông biển trùng
Mẹ nằm trong giấc mơ con
Lời ru như gió thổi hồn mây bay
Con ngồi ru mẹ Ô hay
Mà lời ru mẹ chảy đầy trong tim.
Lê Văn Trung - 15:10 - 2/12/2019


LỜI RU NHIỆM MẦU


Con về bên mẹ mẹ ơi
Lắng nghe lời mẹ ru hời ngày xưa
Tiếng buồn theo võng đong đưa
Tiếng vui từng giọt hiên mưa dịu hiền

Con trong lòng mẹ bình yên
Bao la, tình mẹ mông mênh biển trời
Lớn lên từ bốn tao nôi
Trái tim con mãi ấm lời mẹ ru

Con về bên mẹ mẹ ơi
Mà nghe tình đất nghĩa trời Mẹ Cha
Lòng con đã nở thành hoa
Nguyền dâng kính mẹ lời ca nhiệm mầu.
Lê Văn Trung 


LỜI TẠ ƠN

Xin tạ ơn Ngài đã chọn lựa tôi
Đã thanh lọc linh hồn tôi bằng phép rữa

Đã Thánh tẩy thân xác ô uế tôi
Bằng nước lấy từ giếng trời công chính

Xin tạ ơn Ngài đã chọn lựa tôi
Làm lễ vật hiến tế
Trong thế giới bụi tro của con người
Trong dục vọng cám dỗ yêu ma cõi nhân gian

Thịt xương tôi đây!
Và máu lệ của tôi đây!

Xin hãy chia đều cho từng mầm cây cọng cỏ
Xin hãy tưới đều cho từng nụ hoa mới nở
Cho từng con dế con giun
Cho từng con sâu con kiến
Cho chim trên trời cho bướm trong vườn xuân

Thịt xương tôi đây!
Và máu lệ của tôi đây!
Đã ướp vào thơ đã ươm vào thánh ngữ
Bài nhã ca tôi viết từ linh hồn
Từ trái tim rướm đỏ

Xin tạ ơn Ngài đã lựa chọn tôi
Đặt trái tim tôi lên điện thờ Tình Yêu Bất Tử.

                                   Lê Văn Trung

LỜI TÌNH BUỒN

Hồn em như lá mỏng
Mà tình tôi vàng phai
Đã chìm trong biển động
Đã rơi vào thiên tai

Đời chia tình mấy nhánh
Lòng chia buồn muôn phương
Sông đời tôi hoạn nạn
Chảy qua miền tai ương

Ôi thời xanh mắt ngọc
Trôi buồn như chiêm bao
Ôi mùa thu biếc tóc
Nằm ru tình trên vai

Em bây giờ đâu đó
Phai chùng áo tiểu thư
Trăng úa hồn khuê nữ
Mây tôi chìm trong thơ

Thuở tình xanh như lá
Mà vàng cả giấc mơ
Thuở tình mềm như lụa
Mà đau từng câu thơ

Em bây giờ xa vắng
Chìm trong câu kinh buồn
Tôi bây chừ như sóng
Đã tan vào mênh mông.

Lê Văn Trung

 

LỜI TỰ TÌNH THÁNG SÁU


Em chở thơ tôi về cuối hạ
Còn nghe thơm quá nhụy sen hồng
Hồn tôi xanh biếc mùa thu trước
Mà hạ tình em đã nở bông

Em chở mây tôi về tháng sáu
Lòng chưa mưa, dừng nhé giăng mù
Hồn tôi là một viền mây tím
Hãy ướm bờ vai mà nhớ nhau

Mùa có trôi đi, lòng ở lại
Tôi gọi tôi về thơ ấu xưa
Có em ngồi tựa trăng thềm cũ
Đan dệt giùm tôi những ước mơ

Mùa có trôi đi, em nán đợi
Nở tiếp giùm tôi những nụ hồng
Ôi những tiếng thầm mưa tháng sáu
Giọt vào xa vắng những chờ mong

Xin chở trăng về đêm cuối hạ
Lòng nghe xao xác một niềm thu
Em đừng qua vội – mùa tôi đã
Trắng xóa hồn mưa, trắng mịt mù
Lê Văn Trung 30.6.20


LÒNG CỨ TƯỞNG

Lòng cứ tưởng ngày mưa cùng tháng nắng
Đã vạn lần hò hẹn với trăm năm
Ai ngờ được mưa mịt mù vô tận
Để nắng tàn vàng cả giọt sương tan

Lòng cứ tưởng trời kia và đất nọ
Là thiên thu nghìn kiếp bất phân ly
Ai ngờ được bên vực đời sinh tử
Đất và trời tàn cuộc bỏ nhau đi

Lòng cứ tưởng trăng nghìn thu vẫn khuyết
Để chờ nhau mầu nhiệm buổi trăng rằm
Ai ngờ được nỗi lòng trăng tận nguyệt
Để đò chiều lặng lẽ một dòng sông

Lòng cứ tưởng, ôi lòng tôi cứ tưởng
Trái tim người còn nhịp đập trong tôi
Ai ngờ được chỉ là cơn ảo mộng
Chỉ là nguồn khát vọng cháy khôn nguôi.

                                   Lê Văn Trung


LÒNG EM CHƯA MÙA ĐÔNG

Mây bên trời nhẹ quá
Sao đã về mùa đông
Gió ru lời thương nhớ
Sao hiu hắt tình buồn
Hoa trong vườn chớm nở
Sao môi tình rưng rưng
Em áo hồng khăn lụa
Mà xa vời như sương

Lòng em chừng mở hội
Giữa mùa đông tình tôi
Lòng em chừng nắng mới
Mà mưa tôi bời bời

Cây vườn xưa biếc xanh
Sao vàng tôi rụng thắm
Áo xưa vờn nắng hanh
Mà tình bay mấy dặm

Lòng em chưa mùa đông
Còn thơm mùi hương cũ
Tình tôi chưa mùa đông
Mà nghe chùng nỗi nhớ.

              Lê Văn Trung


LÒNG TA BUỒN HƠN LÒNG TOA TÀU

Con tàu về muộn, sân ga vắng
Chẳng có ai người đưa đón nhau
Ta hành trang nhẹ câu thơ cũ
Lòng ta buồn hơn lòng toa tàu

Ai đứng lặng thầm nơi cuối ga ?
Tóc như mây, gió rối, bay nhòa
Ta nhìn không rõ màu năm tháng
Chỉ thấy mây trời bay rất xa

Ta hỏi lòng ta những nhớ? Quên?
Có gì rất lạ!
Rất thân quen!
Ta đưa tay vẫy
Người quay mặt!
Muốn gọi tên người
Không nhớ tên!

Hình như đời quá vội trôi mau
Đời trôi tiếp tiếp những ga đời
Ôi những ga đời không đưa đón
Và cuối ga người không có tôi

Con tàu về muộn
Ta đành muộn!
Thôi trách nhau gì đưa đón nhau
Vạn kiếp tình người như ga vắng
Sao lòng ta buồn hơn lòng toa tàu?

Lê Văn Trung


LÒNG - TÔI - LÒNG - THÔI - HỘ

"Nhân diện bất tri hà xứ khứ" (*)
Tôi - lòng- Thôi Hộ - mộng - đào - hoa
Em hãy vì thơ mà thắm lại
Vì thơ mà nhung gấm lụa là

Thơ sẽ về theo mây lãng du
Thơ sẽ về theo gió tương tư
Gió quyện mây mềm da áo lụa
Hoa nở vì thơ đóa ngọc ngà

Em biết lòng - tôi - lòng - Thôi Hộ
Một hôm về chạm cửa - rừng - em
Ôi cánh rừng mơ rừng ảo mộng
"Nhân diện đào hoa tương ánh hồng" (**)

Em biết lòng - tôi - lòng - Thôi Hộ
Trăm năm mơ một cõi quay về
Trăm năm thơ chảy dòng vi diệu
Thơ như ngàn giọt lệ lưu ly

Tôi về gọi cửa rừng năm cũ
Gọi giấc mơ tình đã phục sinh
Huyền nhiệm màu hoa xưa thắm đỏ
Tôi viết trăm câu niệm khúc tình.

                          Lê Văn Trung

 

(*)(**) Thơ Thôi Hộ
Tích niên kim nhật thử môn trung
Nhân diên đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.


Tương truyền Thôi Hộ một hôm trên bước đường ngao du, lạc vào một cánh rừng. Thôi Hộ ghé vào nghỉ chân thì gặp một mỹ nhân tuyệt thế. Sau khi bốn mắt nhìn nhau. Thôi Hộ cáo từ.
Mỹ nhân từ đó ốm tương tư rồi mê man bất tĩnh. Người tiều phu là cha già đau buồn vô hạn. Thế rồi năm sau, Thôi Hộ tìm lại khu rừng xưa. Đến túp lều cũ tìm mỹ nhân. Gặp lão tiều phu báo là con lão đã qua đời vì nhớ thương Thôi Hộ… Thôi Hộ đau đớn thưa: - cháu là Thôi Hộ đây!
Bỗng dưng cô gái tĩnh dậy mặt hoa da phấn như một đóa hoa anh đào: đào hoa y cựu tiếu đông phong.


LÒNG THẬT BÌNH YÊN


Lòng thật nhẹ, thật bình yên em ạ
Gió vàng thu còn níu lại bên thềm
Tiếng chim hót ru mềm trên phím lá
Mây trời xanh nhuộm thắm áo thiên thanh

Lòng cũng vui, chập chờn theo cánh bướm
Tiếng ai cười rơi giọt nắng giòn tan
Tôi bỗng nhớ bóng người qua cửa lớp
Mang mùa thu về nhuộm áo thu vàng

Tôi bỗng nhớ buổi nụ rằm chưa chín
Trăng cài hoa lên tóc chảy đôi dòng
Cơn gió nào đã âm thầm hò hẹn
Mà đất trời tỏa ngát một mùi hương

Lòng nhẹ quá đã tan thành sương mỏng
Em có về cho áo quyện màu sương
Lòng nhẹ quá đã tan vào cơn mộng
Nở giùm tôi, em nhé, nụ môi hồng.

                      Lê Văn Trung


LÒNG TÔI CHỪNG ĐÃ CHIỀU THÁNG CHẠP


Chiều cuối năm bên hiên đời quạnh vắng
Một mình ta, ly rượu chẳng buồn vơi
Nhớ quay quắt một thời đầy lãng mạn
Sân trường xưa áo lụa mỏng da ngời

Sao bỏ lại? Sao đành tâm bỏ lại?
Lá tình xanh, phai úa áo thu vàng
Hoa cúc thắm ươm cả chiều tháng chạp
Con én nào chao lượn giữa thinh không?

Tôi vẫn biết, một trăm lần, có thể
Sắc màu xưa sẽ thắm lại bên đời
Và có lẽ, (cũng xin đừng như thế)
Em bên người, niềm xưa cũ quên mau

Chiều đã chạp, và lòng tôi đã chạp
Ly rượu đời cay nghiệt vỗ về nhau
Mà chưa uống, mà không đành uống cạn
(Vẫn sợ lòng chạm thấu cõi thương đau)

Tôi ngồi đây như tượng buồn thiên cổ
Trời cuối năm mù mịt mấy phương người
Sân vườn tôi lá vẫn vàng nỗi nhớ
Mùa xuân nào còn quá đỗi xa xôi.

                              Lê Văn Trung

LỮ KHÁCH

Ta ngồi đợi, như một người lữ khách
Quán bên đường hiu hắt buổi sầu đông
Người năm cũ đã nghìn trùng xa biệt
Ta đợi gì giữa sương giá mênh mông

Quán cũng vắng, trống huơ lòng thiếu phụ
Rót giùm ta chén rượu tháng năm thừa
Ôi đôi mắt của khung trời viễn xứ
Có còn không giọt lệ buổi sầu xưa

Quán cũng vắng, mỏng manh làn gió mỏng
Áo buồn che không nổi những tàn phai
Ta lữ khách tã tơi hồn bão động
Tan vào đâu những biển rộng sông dài

Ta ngồi đợi Ta Một người khách lạ
Quán khuya buồn Em Bấc cạn dầu hao
Cho ta gửi vào lòng đêm rời rã
Câu thơ buồn chìm tận cõi chiêm bao.

                                   Lê Văn Trung

LỬA

Ta gõ cửa, gọi trần gian: mở cửa
Ôi vòng tay thần thánh cũng rung lên
Phút hoan lạc đã tràn dòng lệ ứa
Nở tinh khôi nguyên vẹn đóa hoa quỳnh

Xin rót cạn, đây chén đời uống cạn
Ôi huyền vi mầu nhiệm cửa tồn sinh
Ta đốt cháy cả vòng vây hữu hạn
Mở toang nguồn ân ái đến vô biên

Xin đập vỡ chén sầu trong hố thẳm
Đây hồn sương đây xác lụa bừng hương
Ta chết đuối trong dòng sông huyễn mộng
Ta đắm chìm trong suối lệ hoàng hôn

Hãy mở cửa, dù khung đời cửa hẹp
Bên kia trời lồng lộng cõi tình em
Hãy mở cửa! Mở toang lòng muôn kiếp
Mở toang lời thắp rực lửa tình đêm

Ta gõ cửa, gõ cuồng điên khát vọng
Cửa tồn sinh lồng lộng cõi trần gian
Hãy đốt cháy ngọn lửa tình bão động
Cho ngàn năm sáng rực giữa điêu tàn.

                                   Lê Văn Trung

LỬA

Lửa đã cháy
Đã rực ngời lửa cháy
Lửa của tình yêu Phan Thiết Phan Rang
Lửa của lòng anh lòng chị
Lửa rực tim gan
Lửa của tình em nhân hậu dịu dàng

Lửa đã cháy
Thơm mùi hương hy vọng
Lửa đã cháy
Dòng Cà Ty dậy sóng
Lửa gọi vang lời sông núi quật cường
Lửa ấm lòng ôi Tổ Quốc Quê Hương

Lửa như máu rực trời màu phượng đỏ
Lửa thắm trên môi nụ cười hoa nở
Lửa bốn ngàn năm
Lửa cháy bốn ngàn năm
Xin ngợi ca người
Phan Thiết 
Phan Rang

Đã thắp sáng trong tôi ngọn lửa hồng bất diệt.

                                   Lê Văn Trung


LỤC BÁT BỐN CÂU


em vui qua vạn nẻo đường
sao đành để lại nỗi buồn cho tôi
tôi gom những mảnh vụn rời
chôn sâu trong mộ không lời phân ly
Lê Văn Trung

 

LỤC BÁT BỐN CÂU

 

Chiều ra phố đứng nhìn trời
Thấy thiên hạ chạy ngược xuôi lạ lùng
Lạy xin trời đất bao dung
Cho tôi đậu giữa tấm lòng nhân gian 
Lê Văn Trung

LỤC BÁT BỐN CÂU


Mai qua chín cửa luân hồi
Chút tro bụi hóa thân tôi trở về
Gặp người giây phút rồi đi
Cho tàn mạc nỗi cuồng si một đời.
Lê Văn Trung


LỤC BÁT DỠ DANG


Người về câu lục dỡ dang
Vần chưa ôm vận lỡ làng lời ca
Nổi chìm thơ, nổi chìm ta
Đau từng con chữ xót xa từng lời

Người về câu lục chơi vơi
Lửng lơ theo gió rã rời theo mưa
Chuyện trăm năm cuộc tình người
Cầu không nhịp nối đò trôi bập bềnh

Người về câu lục chênh vênh
Câu rơi vực thẳm câu chìm bãi xa
Người về lận đận mình ta
Ngược xuôi chưa trọn câu thơ đời mình.
Lê Văn Trung

LỤC BÁT LÊ VĂN TRUNG

Hội An


Phố xưa
Người bỏ về đâu
Viễn Lai Kiều
Nỗi biển dâu
Vẫn chờ

Tôi
Người khách
Cũ
Nghìn xưa
Bước chân hụt giữa hai bờ Hoài giang. (LVT)

Xa Lạ    


Đôi khi dừng lại bên đường
Nhìn thiên hạ giữa phố phường ngược xuôi
Thấy ta lạ lẫm trong người
Thấy tình em cũng xa xôi nghìn trùng. (LVT)

Có Còn Ai?  

        

Muốn đưa tay níu tay người
Nhân gian rộng quá đất trời bão giông
Lòng khuya tăm tối mịt mùng
Có ai quay lại về cùng ta không?(LVT)

Trăm Năm Về Giữa

 Đêm thức giấc, giọt sương buồn

Rơi lạnh căm giữa nỗi lòng hoang vu
Hỡi em người của nghìn thu
Trăm năm về giữa mịt mù đời tôi. (LVT)

Vẳng Nghe Tiếng Gọi


 Tiếng ai gọi cuối con đường
Hay là tiếng của nghìn phương gọi về
Ta còn chìm giữa cơn mê
Vẳng nghe tiếng gọi mà se sắt lòng.(LVT)


LỤC BÁT RÃ RỜI


Cũng đành bỏ cuộc rong chơi
Ta về ngồi dưới hiên đời rong rêu
Xòe bàn tay tính tuổi Kiều
Mười lăm năm mà bấy nhiêu đoạn trường
Sao không đập vỡ cây đàn
Để đau thương máu lệ tràn năm dây

Cũng đành quên cuộc chơi này
Ta về vui với cỏ cây bụi bờ
Thương con cá quẩy đáy hồ
Nghe xao mặt sóng bây giờ chưa tan
Nhớ em thuở áo lụa vàng
Làm đau giọt nắng bến hoàng hôn xưa

Cũng đành quên một câu thơ
Đã chìm trong những cơn mơ rã rời
Xót xa gì mà chưa nguôi
Mà nghe tình đất nghĩa trời ly tan.

Ta về với suối cùng khe
Với rừng và rú nằm nghe gió rền
Gió rền trắng cõi nhân gian
Và nghe lửa cháy điêu tàn trong thơ.

Vườn xưa rụng một chùm hoa
Áo ai trắng lụa lệ nhòa trong sương
Có người nhớ một dòng sông
Thương con sóng vỗ vào mông mênh chiều.

                     Lê Văn Trung

 

LỤC BÁT TÌNH

a/

Đôi khi đời cũng rất buồn
Mà đôi khi cũng luôn tuồn nỗi vui
Yêu em hết đứng lại ngồi
Hỏi ra mới biết đất trời chẳng yên.

b/

Tưởng xa là sẽ quên nhau
Ai ngờ nhớ đến bạc đầu tình ơi
Có con dế nhỏ ngậm ngùi
Gáy khan cả giọng gọi người trăm năm. 

c/

Tôi ngồi đây trời đang mưa
Em ở đâu đó hỡi mùa thu xanh?
Có nghe lá rụng xa cành
Tiếng rơi như những giọt tình nhẹ rơi

d/

Ngoài kia gió ngậm mưa ngùi
Yêu nhau sao nở phụ lời trăm năm
Có con chim đứng bên ngàn
Nghe lời đứt ruột giọt bầm tiếng kêu. 

e/

Người từ vạn nẻo thu đông
Mà sao hương sắc bềnh bồng trang thơ
Con dế buồn gáy trong mơ
Nhớ mùi hương cũ mà ngơ ngẩn tình.

g/

Có người về bến sông xưa
Hỏi con đò cũ neo chờ nơi đâu
Lao xa bải lách bờ lau
Con cò vổ cánh bay vào trong sương
Bể dâu tan hợp vô thường
Người về trên bến Tam Thương gọi đò.
(tặng Lâm Anh)

 h/

Người lữ khách đến rồi đi
Tôi sân ga lẻ cuối ngày đìu hiu
Nỗi chờ đợi đã xanh rêu
Giật mình nghe tiếng tàu chiều xa xa.

 i/

Hình như Huế của ngày xưa
Có em tôi có bốn mùa nhớ nhung
Bây giờ Huế ngủ trong sương
Đường Thành Nội, bến sông Hương ngậm ngùi
Bao năm xuôi ngược đất trời
Tôi và Huế, Huế và tôi lạ lùng.

k/

Em đang nuối mộng thiên đường
Bỏ quên tôi giữa trần gian muộn phiền
Núi âm u đứng tịnh thiền
Sông hoang vu chảy trăm miền hoang vu
Một mình tôi giữa thiên thu
Lửa đam mê cháy mịt mù nhân gian.

 l/

Rất mong manh một cõi đời
Nơi tôi đã khóc cười với em
Đã chia nhau những nhọc nhằn
Những hân hoan những muộn phiền đời nhau
Đã dìu nhau bước qua cầu
Nhấp nhô sóng dạt niềm đau đôi bờ.
Môi tình giọt lệ vừa khô
Xin hôn vào cõi đợi chờ trăm năm.

                                    Lê Văn Trung


LY RƯỢU BUỒN VỠ GIỮA CƠN MƠ

Em ơi chén "rượu giang hồ" cũ
Ta uống chưa tàn một giấc mơ
Chưa uống mà ly buồn đã vỡ
Ly rượu buồn vỡ giữa cơn mơ

Hồn ta máu chảy như là rượu
Tình ta máu chảy như là men
Ta gọi trăm năm mà bật khóc
Ta gọi thiên thu mà muộn phiền

Đời chưa hào sỹ anh hùng tận
Bẻ bút mài gươm mà quặn lòng
Đời chưa "túy ngọa sa trường" hận
Mơ gì tài tử với giai nhân

Ta rót tràn ly, hề! Chiến quốc!
Ta uống cạn ly, hề! Xuân thu!
Thì có gì đâu hờn vong quốc
Không Ngũ Tử Tư mà bạc đầu

Đêm nay ta mời ta ly rượu
Đêm nay ta buồn trong cơn say
Tình đã vùi chôn mồ thiên cổ
Đất trời còn mất có ai hay!

                   Lê Văn Trung


LY RƯỢU ĐỜI ĐÃ CẠN
(Thơ cho cõi lặng im)

Ngày đã cạn ly rượu đời cũng cạn
Ta ngồi đây gõ mãi chiếc ly không
Ly đã vỡ và lòng sầu cũng vỡ
Thấy chăng em ta tan giữa VÔ CÙNG

Ngày đã cạn tình em không đành cạn
Ta ngồi đây đếm những giọt mưa buồn
Mưa đời ta mưa triền miên vô tận
Giọt mưa nào rụng tím cõi TÌNH KHÔNG !

                               Lê Văn Trung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Trang thơ: Định Mệnh Thi Sĩ

  Bi Khúc 59/ Bởi khi viết là khi anh đang thở từng nhịp buồn rụng xuống nỗi cô đơn từng con chữ là từng cơn nức nở như chiều tan sầu ch...