Đã hết phiêu bồng – Dạ khúc – Dạ khúc trăng – Dạ lan hương - Đã mất nhau từ trong cơn mơ – Dạ sầu ngâm – Dâng hiến - Đành cũng không đề - Đành đoạn cùng lãng quên – Đành quên – Đất trời đâu nỡ phụ ta - Đất Trời Đâu Phải Của Ai "Dans l' Attente de la mort on retrouve la vie. Et sa vie" – Đất và thơ hòa lệ máu dâng đời - Dẫu có quên đi – Đâu dễ nói lời chia tay - Để trả lời một câu hỏi – Đêm đợi ngày mong – Đêm Nằm Đợi Mưa - Đêm ngồi khâu áo – Đêm qua mơ thấy em về - Đêm sông hàn – Đêm tân hôn – Đêm trắng
ĐÃ HẾT PHIÊU BỒNG
Lê Văn Trung
Thơ Miền Nam Trong Thời Chiến, Tập I, Thư Ấn Quán 2007)
DẠ KHÚC
DẠ KHÚC TRĂNG
DẠ LAN HƯƠNG
ĐÃ MẤT NHAU TỪ CƠN MƠ
Đã mất nhau từ buổi chớm thu
Đã lạc nhau từ mộng ban đầu
Em về xiêm áo qua sông lạ
Để bến ngày xưa lạnh mấy màu
Mười năm, năm mươi hay trăm năm
Trăng đời nhau khuyết mãi đêm rằm
Tôi ươm sương khói chưng thành rượu
Tôi ủ tình tôi thành hơi men
Đã mất nhau từ những ngỡ ngàng
Mất nhau trong những lời dỡ dang
Em cài hoa thắm sang vườn mới
Có xót thương chi những bẽ bàng
Nắng đã phai, chiều cũng vàng phai
Gió buốt lòng như tiếng thở dài
Tôi đứng trông chiều rơi xuống chậm
Rơi hoài chưa hết cuộc tình ai.
Lê Văn Trung
DẠ SẦU NGÂM
DÂNG HIẾN
Tôi xin mở rộng lòng mình
Như lòng xuân cũng mông mênh đất trời
Tôi xin trải vẹn niềm vui
Trong tim em - trong tim người, tôi yêu
Tôi xin xanh lại từ đầu
Nhuộm vào thơ phút nhiệm mầu tinh khôi
Tôi và hoa nở rạng ngời
Tôi và hương ướp lụa người áo mây
Tôi xin làm cốc rượu đầy
Cho môi tình ái nồng say ái tình.
Lê Văn Trung
ĐÀNH CŨNG KHÔNG ĐỀ
Ngày tiếp tiếp trùng trùng vây nỗi nhớ
Mưa mưa mưa nghìn dặm ướt xa mù
Ta đứng giữa loài người, như khách lạ
Thắp giùm ta ngọn lửa hỡi hoang vu
Dòng dòng chảy dòng dòng trôi trùng điệp
Sông tôi ơi đành cạn cuộc tình em
Nghìn nghìn cõi, nghìn nghìn lời đã khép
Ta gọi tên mình lạc lõng giữa đêm đêm.
Lê Văn Trung
ĐÀNH ĐOẠN CÙNG LÃNG QUÊN
Ta mệt nhoài lội ngược
Em âm thầm về xuôi
Hai cảnh đời hai lối
Hai mãnh tình hai nơi
Thác ghềnh xô bờ đá
Ta tróc vảy trầy vi
Ta tàn hơi đói lã
Chết bên bờ thiên tai
Em nuôi hồn biển lớn
Mộng chín trái tim hồng
Trăm năm còn khát vọng
Giữa muôn trùng nhân gian
Rồi ngày cơn bão dữ
Nước dâng tràn tai ương
Ta chìm theo nước cuốn
Ta trôi cùng tang thương
Bập bềnh trên biển động
Xác vật vờ lênh đênh
Em vừa tàn cơn mộng
Đành đoạn cùng lãng quên.
Lê Văn Trung
ĐÀNH QUÊN
(Tặng T.H.Thư và H.Đ.Thao)
Lê Văn Trung - Tạp chí Bách khoa số 340, ngày 01-03-1971
ĐẤT TRỜI ĐÂU NỠ PHỤ TA
Thế đó! Đất trời không nỡ để
Ta về như một kẻ bại vong
Trơ trụi hàng cây xưa rủ bóng
Đợi chờ ta rụng hết lá vàng
Vẫn còn đâu đó xa hun hút
Hoa cúc rừng xưa sót mấy bông
Thoảng chút hương vàng trôi man mác
Như níu thầm nhau một nỗi buồn
Vẫn dòng sông nhớ không đành chảy
Để chở lòng xưa qua bến xưa
Và để lòng xưa nghe sóng dội
Lời của trăm năm dẫu xóa mờ
Thế đó! Đất trời đâu nỡ phụ
Ta về thương tật trái tim đau
Vẫn còn giọt máu màu trăng vỡ
Chảy nghẹn ngào qua cuộc bể dâu
Thế đó! Đất trời đâu nỡ để
Ta về ngồi lại một mình ta
Bên thềm hiên vắng còn in bóng
Ta, bóng nhìn nhau mừng lệ nhòa.
Lê Văn Trung
ĐẤT TRỜI ĐÂU PHẢI CỦA AI
"Dans l' attente
de la mort on retrouve
la vie. Et sa vie"
Bao năm đất đá còn mưng mủ
Thì sá gì ta khúc ruột mềm
Thì sá gì em lòng cô phụ
Sá gì tài tử với giai nhân
Đời như trăm nhánh sông bồi lở
Ta chảy về đâu cũng muộn phiền
Ta cũng đầu ghềnh em cuối bải
Mỗi người chảy một nhánh đời riêng
Trôi mịt mù theo dòng lãng quên
Trôi về đâu hỡi tuổi hoa niên
Hoa đang hương sắc, đương hàm tiếu
Vội úa tàn theo những biến thiên
Về đâu cũng dẫn vào mê lộ
Ta co tàu lạc mấy sân ga
Đất đá còn đau niềm cố thổ
Về đâu? Mờ mịt bóng quê nhà
Nơi nao ta cũng là lưu khách
Quán trọ tình em chẳng hẹn về
Chẳng hẹn, mà đau bầm gan ruột
Đất trời đâu phải của riêng ai!
(Xin được đi lại bài thơ đã ghi một dấu ấn đậm nét trong tôi).
Lê Văn Trung
ĐẤT VÀ THƠ HÒA LỆ MÁU DÂNG ĐỜI
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Lòng khoan dung như cây cỏ ven bờ
Nghe con dế gáy xa hồn sương mỏng
Và tình em ngũ sắc nở vào thơ
Thương hoa khế tím chiều rơi nỗi nhớ
Thương hàng cau xanh tóc thuở yêu người
Thương con quốc gọi tình mùa mưa lũ
Thương bàn tay vói mộng cuối chân trời
Không chỉ yêu em ta còn yêu đá sỏi
Sớm lên đồi chiều lội suối bình yên
Thương con cá bơi xuôi con còng bò ngược
Thương đời mình, thương cát sỏi không tên
Ta từng buổi vai gầy phơi nắng gắt
Cúi hôn từng cọng cỏ lạnh hơi sương
Xin ôm cả đất trời cả hồn thu biếc
Lá xanh vì nhuộm máu buổi tai ương
Không chỉ yêu em ta còn yêu khe suối
Từ ngàn xa réo gọi những dòng sông
Em xỏa tóc gội đầu hong nắng mới
Và nỗi đau xưa thành sẹo trong hồn
Không chỉ làm thơ ta còn cày ruộng
Đất và thơ hòa lệ máu dâng đời
Xin dâng cả trái tim còn nóng hổi
Thuở tình xanh men rượu ngọt môi người
Lê Văn Trung (từ blog Phạm Cao Hoàng)
DẪU CÓ "QUÊN ĐI"
Dẫu có quên đi, chiều vẫn mưa
Mùa thu buồn quá cũng chưa về
Mà sao vàng cả lời thơ cũ
Mà sao chùng cả hồn mây bay
Dẫu có quên đi, vẫn nghìn trùng
Buồn như buồn nhớ một dòng sông
Buồn như lệ tím bầm trong mắt
Buồn như lời hát chìm bên song
Dẫu có quên đi, nỗi muộn phiền
Còn gì mà nợ với tình duyên
Vườn xưa đã tạnh mùa thương nhớ
Lòng xưa đã lạnh màu nhớ quên
Trời thu chưa mà tình chớm vàng
Rượu ủ từ men lệ chứa chan
Em rót vào thơ buồn chếnh choáng
Tôi uống vào thơ say mênh mang
Dẫu có quên đi, dù đành đoạn
Thuyền em nghìn dặm chẳng quay về
Thì trăng cổ độ còn hiu hắt
Sáng một bờ mong, một bến chờ
Lê văn Trung
ĐÂU DỄ NÓI LỜI CHIA TAY
ĐỂ TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI
Ta về, ga vắng, buồn tênh
Lê Văn Trung
ĐÊM ĐỢI NGÀY MONG
Nghe đêm khua động bóng ngày
Áo hoa vườn cũ hương bay trắng ngần
Đêm chìm theo mộng vừa tan
Tiếng chim cuống quýt gọi đàn trong sương
Em về theo dặm vàng trăng
Còn vương mấy sợi mây giăng bên trời
Đêm trầm từng giọt đêm vơi
Bàn tay nguyệt hái nụ cười cài hoa
Ôi da thịt quá lụa là
Ươm vào đêm bỗng ngọc ngà nắng mai
Đêm vơi cho giọt sương đầy
Trong đôi mắt của mộng ngày chờ nhau.
Lê Văn Trung
ĐÊM NẰM ĐỢI MƯA
ĐÊM NGỒI KHÂU ÁO
Đêm khuya chong đèn khâu manh áo
Áo xuân thì tơi tã mộng nhàu phai
Kẻ lỡ vận đẩy đời mình quanh quẩn
Giữa cõi người đốt đuốc cháy tương lai
Thương mình nắm chặt bàn tay
Dắt mình qua hết một ngày phù vân
Đêm thức với trăng buồn với gió
Nhuốm lại lòng mình một chút hương
Cố nén cho quen mùi tân khổ
Chôn giữa trời đêm một nỗi buồn
Ngỡ rằng thiên địa mênh mông
Cho mình nương náu một vòng tử sinh
Con chim ngái ngủ trong lùm tối
Cất tiếng ai hoài động lá sương
Tưởng ai vừa trở về lay gọi
Thức dậy đi nào hỡi núi sông
Thương mình hai bàn tay không
Ngồi khâu chi hỡi áo lòng rách bươm
Đêm khuya khoắt chong đèn đọc sách
Đọc để rồi chua xót phận mình
Chữ nghĩa ai mài ra cung kiếm
Đây lòng ta tảng đá vô danh.
Lê Văn Trung
ĐÊM QUA MƠ THẤY EM VỀ
Em về hò hẹn một ngày vui
Hoa khế vườn tôi nở tím ngời
Và nở trong hồn tôi rạng rỡ
Nụ tình nguyên vẹn thắm trên môi
Em thấy chăng? Lá cũng dịu dàng
Đưa tay bồng nhẹ chú chim ngoan
Và nghe chim hót lời ân ái
Để khóm quỳnh anh cũng nở vàng
Em thấy chăng? Những con chuồn ớt
Khoe cái đa tình cuống quít nhau
Và đôi cánh mỏng như là gió
Áo em chiều trắng áo không màu
Em thấy chăng? Tình mỏng như sương
Tình qua vườn biếc áo chưa hồng
Hay da thịt của chiều con gái
Rất nhẹ như màu của nhớ mong
Em thấy chăng? Ngơ ngẩn một người
Phải là tôi? Có phải là tôi
Hay là thấp thoáng hồn thơ ngọc
Và chỉ là mơ! Chỉ thế thôi!
Ừ chỉ là mơ, hoa khế ơi
Nở chi cho tím cả hồn tôi
Chiều ơi! Im gió! Đừng! Hoa rụng
Rụng tím, chiều ơi! Nỗi nhớ người.
Lê Văn Trung – Đà Nẵng 05. 2017
ĐÊM SÔNG HÀN
Một thời niên thiếu sông ơi
Đã trôi mù biệt cuối trời phù vân
Lê Văn Trung
ĐÊM TÂN HÔN
ĐÊM TRẮNG
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét