Cõi lưu đày 2 – Cõi lưu đày 3 – Cõi mộng vô biên – Cõi nhân gian (2 bài) – Cõi riêng – Cõi về - Cõi về xa lạ - Còn chăng Bi khúc đoạn trường – Con đường - Con đường dài nhất – Con đường ngày cuối năm - Con đường về cõi vô biên – Còn gì (2 bài) – Còn gì sau cuộc phù vân - Còn gì trong cơn say – Còn gì giữa tàn phai – Còn lại (2 bài) – Còn mãi cuộc ra đi – Cơn mơ giữa mùa đông – Cơn mộng du tình yêu - Cơn mộng thế gian – Còn nguyên một đóa hoa quỳnh – Cơn say dài vô tận – Cửa khép – Cũng Đành - Cũng đành bỏ đi – Cùng em hoài phố - Cùng Lận Đận Bên Trời Một Lứa - Cuộc tìm kiếm vô minh
CÕI LƯU ĐÀY 2
(Gửi Lại Nghìn Sau)
CÕI LƯU ĐÀY 3
(Nỗi Đau)
Lê Văn Trung
CÕI MỘNG VÔ BIÊN
Tình ngỡ như vàng mùa hương sắc
Lòng ngỡ như phai niềm ái ân
Em rót về đâu dòng lệ ngát
Tôi rót về đâu rượu ướp nồng
Trăng thuở mười ba trăng hàm tiếu
Tình cũng rằm ươm tình mãn khai
Gió thổi về đâu hương ảo diệu
Mây trôi về đâu màu chiêm bao
Em hỡi mùa xưa xanh mấy độ
Mà đêm tình ái vội phai vàng
Hoa xưa từ buổi mùa trăng nở
Còn nguyên trinh tuyết nụ quỳnh lan
Khoảnh khắc trăm năm là hư ảo
Ta còn nghìn cõi mộng vô biên
Tình có vì nhau mà thắm lại
Lòng có vì nhau mà lệ nồng.
Lê Văn Trung
CÕI NHÂN GIAN
Ngoảnh nhìn lại anh đâm đầu bỏ chạy
Mặt trời chiều hấp hối ở sau lưng
Đôi mắt nhắm buổi mù sương có thấy
Đời trần truồng tua tủa những gai chông
Lê Văn Trung
CÕI NHÂN GIAN
Sông chảy về đâu? SÔNG LÃNG QUÊN
Sóng vỗ vào đâu? SÓNG BẠC TÌNH
Đá sỏi còn đau niềm ly tán
Mây trời còn xót nỗi lênh đênh
Chim dẫu xa cành thương nhớ cội
Người với người xa chẳng nhớ người
Nước cuốn theo dòng trôi cuốn mãi
Lòng xưa, tình cũ, gửi cho ai?
Lá rụng không đành thân lá mục
Vùi thây chôn dưới gốc cây già
Chôn cả niềm đau hòa trong đất
Một sớm mùa xuân cây nở hoa
Ai có nghe rền chớp biển Đông
Là khi biển nhớ gọi mưa nguồn
Sao tiếng đời ta rơi lặng lẽ
Lạc loài trong tận cõi hư không
Chẳng lẽ đời là SÔNG LÃNG QUÊN
Và sóng đời nhau SÓNG BẠC TÌNH
Ta chợt buồn hơn hồn đá sỏi
Đi hoài. Vô vọng. Cõi nhân gian!
Lê Văn Trung
CÕI RIÊNG
Rồi người đành tiễn tôi đi
Con đường cô quạnh tôi về một tôi
Trăm năm mấy cuộc lỡ bồi
Mỗi vàng phai mỗi ngậm ngùi mỗi riêng.
Lê Văn Trung
CÕI VỀ
Thế rồi Tôi Đối diện Tôi
Tôi nghe tôi thở Tôi cười Như nhiên
Thở ra một ít ưu phiền
Hít vào một ít uyên nguyên đất trời
Cuối cùng Tôi Đối diện Tôi
Bay Từ hữu hạn Tới Ngoài vô biên
Một tôi Không ảnh Không hình
Tôi Trong tịch lặng Cõi hoang vu Về.
Lê Văn Trung
CÕI VỀ XA LẠ
Lê Văn Trung
CÒN CHĂNG BI KHÚC ĐOẠN TRƯỜNG
Lê Văn Trung
CON ĐƯỜNG
CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT
Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm kiếm chính mình
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh
Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.
Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bỡi mỗi người là một toa tàu khác.
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
Lê Văn Trung
CON ĐƯỜNG NGÀY CUỐI NĂM
Tạp chí Bách khoa, số 313, 314, Xuân Canh Tuất, ngày 15-1 và 12-1970
Lê Văn Trung (Quảng Ngãi 12.89)
CON ĐƯỜNG VỀ CÕI VÔ BIÊN
1.
2.
3.
4.
5.
6.
7.
8.
9.
10.
11.
12.
12 bis
CÒN GÌ?
CÒN GÌ
Nghìn dặm đắng phơi bốn mùa mưa bão
Dòng sông tôi không chở nổi con thuyền
Như bờ bãi hoang vu hồn lau sậy
Như bạt ngàn chim réo gọi mông mênh
Tôi là cỏ mọc ven bờ suối cạn
Chờ thiên thu mòn mỏi một dòng xanh
Như viên sỏi nằm trơ hồn trên cát
Dấu rong rêu trầm tích mãi xây thành
Tôi vẫn biết rồi ngày kia tôi sẽ
Thảnh thơi về, quên hết chuyện trăm năm
Còn riêng đây một phương trời lặng lẽ
Rừng thu xanh vời vợi ánh trăng rằm
Tôi dẫu biết một ngày kia tôi sẽ
Bên đường chiều gầy guộc nẽo tà dương
Tôi sẽ thắp tình tôi nghìn ngọn nến
Người với người vĩnh cửu một tình thương
Lê Văn Trung
CÒN GÌ SAU CUỘC PHÙ VÂN
CÒN GÌ TRONG CƠN SAY
Hỡi cả nhân gian! Cả đất trời!
Sao không về? Ngồi uống cùng tôi
Rượu ủ trăm năm: hồn thiên cổ
Rượu ướp nghìn năm: giọt lệ người
Em! Giấc phù hoa! Mộng ảo huyền
Sá gì lãng khách với thuyền quyên
Ta say đâu phải nghìn chung rượu
Ta buốt say vì đôi mắt em
Em ở đâu? Ồ! Em về đâu?
Về đây xin cạn một ly sầu
Ta rót cạn khô dòng tinh huyết
Ta rót cho tàn cuộc bể dâu
Em ở đâu? Ồ! Em về đâu?
Từ nghìn xưa cho đến nghìn sau
Trái tim ta vỡ từng cơn mộng
Trái tim ta cháy cùng trăng sao
Hỡi cả thiên thu cùng nhật nguyệt
Sao không về? Sao một mình ta?
Rót tận máu đời ta cạn kiệt
Mà không thấy bóng một quê nhà!
Lê Văn Trung
CÒN GIỮA TÀN PHAI
CÒN LẠI
Năm mươi năm không viết nổi một câu thơ tình
Năm mươi năm cơ hồ lãng quên biệt mù xa khuất
Ta như dòng sông chảy muộn phiền qua đời ta xa lạ
Như con tàu đêm mệt nhoài nhả khói
Tiếng hụ buồn tìm kiếm một sân ga
Như con đường người đã ngang qua
Không để lại chút tàn phai hương sắc
Như mùa thu trăm năm khô vàng mà không đành úa rụng
Như vầng trăng khuyết trọn đời treo chênh vênh trên đỉnh sầu vô tận
Như con chim lạc bầy rũ cánh trong băng giá mùa đông
Năm mươi năm ta như con thuyền lênh đênh trôi mãi giữa vô cùng
Cơm áo đã không đành danh phận
Bút nghiên hổ thẹn với tiền nhân
Năm mươi năm tên hàn sỹ ngông cuồng
Rượu thay máu chảy bầm câu thơ úa
Năm mươi năm linh hồn ta như miếu đền hoang phế
Cuộc tình người cũng đã rong rêu
Ôi năm mươi năm không viết nổi một câu thơ tình để nói tiếng yêu em
Để nói với người một lời nhân ái
Cái duy nhất của đời ta còn lại
Là trái tim đau một giọt máu bầm.
Lê Văn Trung
CÒN LẠI
CÒN MÃI CUỘC RA ĐI
( Thơ cho Cõi Lặng Im )
Rồi một hôm mây giăng mù đỉnh núi
Đường hoang vu lạc mất dấu chim về
Linh hồn ai chìm trong rừng vượn hú
Nỗi ai hoài bàng bạc khắp sơn khê
Ta ngồi giữa bóng chiều vây lớp lớp
Đợi hoàng hôn mờ mịt phía bờ Tây
Mà cát bụi đã bao lần tan hợp
Cát bụi nào khâm liệm nỗi tàn phai
Lòng cứ ngỡ đi hết vòng sinh diệt
Là trở về thăm thẳm cõi hư vô
Là vĩnh cửu là thiên thu trọn kiếp
Là vô cùng, vô lượng, mộng huyền mơ
Ôi mây xám giăng mù trên đỉnh núi
Ta hoang mang lạc mất dấu chim về
Ta lạc mất đời ta nghìn năm cũ
Là nghìn năm còn mãi cuộc ra đi.
Lê Văn Trung
CƠN MƠ GIỮA MÙA ĐÔNG
Ai đứng giữa mùa đông cầm câu thơ bật khóc!
Lê Văn Trung
CƠN MỘNG DU TÌNH YÊU
Em
Người đàn bà thức dậy sáng nay
Sau một đêm trăn trở trong cơn mộng du tình yêu
Chợt thấy lòng mình đã khác
Người thi sỹ hôm qua
Và tình nhân hôm nay
Là hai thế giới
Mộng và thực
Mộng thì đẹp vô cùng
Nhưng cõi thực là cõi gần gủi hơn
Tình yêu trong cõi mộng.
Chỉ là những vòng hoa trang trí
Trong bữa tiệc tình yêu
Và sọt rác cuộc đời
Nơi lưu giữ những sắc màu trang trí của thế gian
Người đàn bà
Qua một đêm trăn trở trong cơn mộng du tình yêu
Chợt thấy mình
Đã âm thầm bỏ lại
Một vòng hoa
Ngày hôm qua
Nàng ngỡ như là tình yêu
Nhưng chỉ là cơn mộng.
Lê Văn Trung
CƠN MỘNG THẾ GIAN
Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp
Một tôi ngồi dưới bóng cây già
Mà ngỡ đất trời đang thiền định
Giữa vùng quỹ dữ với yêu ma
Mây trắng bên trời vẫn trắng bay
Lá úa ngàn năm vẫn rụng đầy
Gió vẫn ru đau niềm thiên cổ
(Em có về ru lòng tôi say ?)
Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp
Một tôi buồn quá ngồi hát ngao
Tôi ngỡ đất trời đang trẫy hội
Vui hội trần gian mà lệ trào
Em có về ngang MIỀN HIU QUẠNH
Thấy tôi ngồi dưới CỘI ĐIÊU TÀN
Tim tôi gõ nhịp HÒA VI DIỆU
Mà vỗ về CƠN MỘNG THẾ GIAN
Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp
Một tôi mệt mỏi giấc mê cuồng
Tôi ngỡ đất trời đang chếnh choáng
Rượu đời ai rót cháy tim gan
Thôi em đừng đến, em đừng đi
Em đừng ở lại, đừng quay về
Hãy tan vào tận MIỀN QUÊN LÃNG
Hãy chảy vào trăm DÒNG PHÂN LY.
Lê Văn Trung
CÒN NGUYÊN MỘT ĐÓA HOA QUỲNH
Ôi trăm năm một mùi hương
Còn nguyên trong xác trong hồn của hoa
Ngọt như mật rót từ thơ
Thơm như hương chảy tự hồ dạ lan
Ôi trăm năm đóa nguyệt vàng
Còn nguyên xiêm áo đài trang mỹ miều
Em về sáng một vì sao
Tay hồng mở lối xưa vào đào nguyên
Tạ trăm năm một cuộc tình
Tạ ơn em, đóa ngọc quỳnh ngát hương.
Lê Văn Trung
CƠN SAY DÀI VÔ TẬN
Năm mươi năm trước ta ngồi uống
Năm mươi năm sau lòng còn say
Chén rượu giang hồ bên quán chợ
Ta rót đời ta đã cạn ngày
Ta rót đời ta chảy thành sông
Ta rót vào ly đời đục trong
Em không về, mình ta ngồi uống
Em không về, ai phân ưu nỗi buồn
Em hương sắc
Một đời ta lận đận
Một đời ta bờ lở bến bồi
Em hương sắc
Mà ta hoài tay trắng
Giọt rượu buồn như lệ vỡ trên môi
Năm mươi năm trước ta ngồi uống
Mà say hoài, say suốt cuộc trăm năm
Ta rót cạn ly rượu đời vô vọng
Rượu cháy nồng mà lòng ta lạnh căm
Em hương sắc
Ta rót tình quên lãng
Năm mươi năm men rượu vẫn cay nồng
Ta rót mãi vào đất trời vô hạn
Ngọn lửa tình như một vệt sao băng.
Lê Văn Trung
CỬA KHÉP
Hoa vội nở
Hoa vội tàn
Như thể
Xác hồn xuân không hiện hữu trên đời
Em vội đến
Em vội đi
Như thể
Em là sương, em là khói
Dễ phai phôi
Hoa vội nở giữa lòng tôi thổn thức
Hoa vội tàn rụng úa giấc mơ xuân
Ôi vạn kiếp mùa trăng em mãi khuyết
Mà tìm nhau, tìm suốt cuộc trăm năm
Chiều chưa cạn, lòng xuân nhau vội xế
Bay về đâu cánh én rẽ xa đàn
Sao vội khép! Sao đành tâm khép lại
Khung cửa đời chật quá phải không em?
Lê Văn Trung
CŨNG ĐÀNH
Lê Văn Trung - Đồng Nai 2002
CŨNG ĐÀNH BỎ ĐI
Khi trở về sao đành bỏ đi
Nỗi đau như nỗi đau lưu đày
Nỗi quên, quên cả niềm cay đắng
Nỗi nhớ hình như chẳng nhớ ra
Có con chim nhỏ trên cành ổi
Đứng một mình nên khóc lẻ loi
Có con dế nhỏ trong vòm tối
Gáy một mình, tiếng gáy lạnh vùi
Cánh cổng khép hờ, chưa người đóng
Ta ngóng nghe chừng chẳng có ai
Một con chó ốm nằm im lặng
Không bận tâm nhìn ta đứng đây
Hình như có vạn lần ta hỏi
Về làm chi? Về lại nơi này?
Hình như có vạn lần ta đợi
Ta đợi một người như bóng mây
Có khi hơn một lần ta đã
Rượu ấm môi thơm, tim rộn ràng
Ta về! Gõ mãi vào hoang vắng
Gõ mãi vào lòng ta nát tan
Có khi ta đã từng quay mặt
Mà ngỡ tay ai níu chút tình
Ta bỗng quỳ bên đường khóc ngất
Hồ như ai vừa gọi tên mình!
Tưởng có khi ta lại trở về
Thế mà đành! Đành biền biệt đi
Ta biết cuối cùng trong cõi tận
Đời chẳng còn ai đợi chờ ai!
Lê Văn Trung
CÙNG EM HOÀI PHỐ
CÙNG LẬN ĐẬN BÊN TRỜI MỘT LỨA
* tặng Phạm Ngọc Lư
CUỘC TÌM KIẾM VÔ MINH
tôi tìm tôi trọn một đời
cái tôi tro bụi luân hồi nhân sinh
đến từ sâu thẳm vô minh
trở về từ cỏi vô hình vô ngôn
hạt mưa rơi tự đầu nguồn
như tôi hạt bụi rơi buồn ngàn năm
sắc màu nào của trần gian
mà không phai nhạt lụi tàn cùng tôi
ra đi từ cõi con người
ta về cùng với đất trời hư không.
Đồng Nai 2001 – Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét