T 4

Trăm Năm Chừng Ngắn Ngủi - Trăm Năm Giọt Lệ Khóc Người Chưa Phai - Trăm Năm Là Mộng Trắng Trời Phù Vân – Trăm Năm Tôi Gọi Tôi Về - Trăm năm về giữa - Trăng – Trăng bạc - Trăng khuyết (2 bài) – Trăng Lầu Tây – Trăng Rừng – Trăng, thơ và Hàn Mặc Tử - Trăng Và Em – Trăng Về Trên Phố Mùa Đông – Trích thơ của Ngói - Trở về 1 – Trở về 2 – Trở về 3 – Trở về 4 – Trở về 5 – Trở về 6 – Trở về 7 – Trở về (trích Huyền ca) – Trở về như một kẻ vô danh - Trời Đất Của Muôn Xuân – Trôi Hoài Trên Sóng Hoang Vu – Trời Ở đây Không Có Mùa Đông - Trôi Qua Hoàng Hôn - Trời vẫn chưa vàng thu, đó em – Trọn đời chưa viết nỗi một câu thơ - Trong Mơ Tôi Thấy Các Em Về - Truyện Cổ - Từ Hải Mời Rượu Thúy Kiều - Tứ Tuyệt - Tưởng Niệm – Tưởng rằng - Tuyệt Lộ

 
TRĂM NĂM CHỪNG NGẮN NGỦI
Lòng cứ ngỡ trăm năm chừng ngắn ngủi
Ta chờ nhau mòn mỏi một kiếp người
Núi đã lở, non đã mòn, biển cạn
Trăng hồn ta trên đỉnh tháp chon von
Ôi chuông mỏ, câu kinh nghìn năm cũ
Con đường nào giải thoát kiếp nhân sinh
Mà chiếc áo chùng thâm còn rách vá
Chờ gì nhau những giấc mộng không thành
Ta vói níu những ảo hình hư tưởng
Phương tình xa, phương mộng, cõi xa mù
Ta cứ ngỡ giữa đất trời vô lượng
Một phương về còn đợi đến mai sau
Ta chạy mỏi trên bãi chiều u tịch
Soi bóng mình chìm giữa bóng hoàng hôn
Sông đời ta chảy về đâu xa lắc
Mà trăm năm sỏi đá cạn trơ dòng
Khi còn mãi ra đi, chờ đợi mãi
Ôi trăm năm chừng ngắn ngủi vô cùng
Tiếng chuông vọng phía bờ xa mòn mỏi
Mà thuyền ta trôi giạt mấy dòng không.
Lê Văn Trung
 
TRĂM NĂM GIỌT LỆ KHÓC NGƯỜI CHƯA PHAI
 
Hẹn rằng mai mốt về thăm
Cội mai già mỏi mòn trông rụng vàng
Có người lỡ cuộc trăm năm
Chờ nhau đã bạc màu trăng cuối cùng
Hẹn rằng về
Có về không?
Để mây đầu núi bềnh bồng ngược xuôi
Lời hẹn về
Cũng đành thôi
Trăm năm giọt lệ khóc người chưa phai.
                                      Lê Văn Trung
 
TRĂM NĂM LÀ MỘNG TRẮNG TRỜI PHÙ VÂN
Thôi thì tôi rót cho tôi
Một tôi với bóng tôi ngồi tàn canh
Nhớ người, tiếc một mùa xuân
Rượu không đủ ấm, nghe lòng quạnh hiu
Nhân gian, đò vắng, chợ chiều
Thôi mình tôi rót cho đầy nỗi tôi
Uống đi, đừng mắt lệ ngùi
Trăm năm là mộng trắng trời phù vân
Uống đi, trời đất xoay vần
Một mai rồi cõi vô cùng đời nhau
Lạc nhau từ thuở ban đầu
Tìm nhau từ bụi tro đau kiếp người.
                     Lê Văn Trung
 
TRĂM NĂM TÔI GỌI TÔI VỀ
 
Từ khi mẹ sinh tôi ra
Trần gian! Tôi đã khóc òa! Trần gian!
Mười năm, rồi năm mươi năm
Tôi đi chưa hết gian nan phận người
Và tôi trên những ga đời
Con tàu vô định vẫn rời rã đi
 
Trăm năm tôi gọi tôi về
Màu mây thiên cổ còn bay mịt mùng
Biết đâu là cõi vô cùng
Biết đâu là trạm dừng chân đời đời
 
Từ khi mẹ sinh ra tôi
Trần gian! Tôi đã khóc cười cùng ai
Em cầm giọt lệ trên tay
Thấy trong giọt lệ đã đầy bụi tro.
                               Lê Văn Trung
 
Trăm Năm Về Giữa
 
Đêm thức giấc, giọt sương buồn
Rơi lạnh căm giữa nỗi lòng hoang vu
Hỡi em người của nghìn thu
Trăm năm về giữa mịt mù đời tôi.
 
TRĂNG
Trời ơi vàng thắm một màu trăng
Vàng cả hồn tôi bóng nguyêt rằm
Em trở về như trăng tình sử
Em trở về như trăng nguyệt cầm
 
Ôi trăng quỳnh hương trăng dạ lan
Áo người mỏng quá như sương tan
Trăng trôi trong gió mùi trăng ngọc
Trăng nở môi em những đóa vàng
 
Trăng ướp hương nồng tóc quế hương
Trăng ươm vào mắt- thu - hoang đường
Trăng nở thành hoa, trăng hàm tiếu
Từ buổi em vừa trăng chớm xuân
 
Ta tắm trong dòng trăng ảo huyền
Trăng là da thịt của trinh nguyên
Của nghìn cơn mộng! Nghìn cơn mộng!
Từ độ em vừa nở đóa duyên.
                            Lê Văn Trung
 
TRĂNG BẠC
 
Khi về chợt thấy lòng se quạnh
Hàng xóm chong đèn thức suốt đêm
Tiếng người gọi vói qua hiên vắng
Tiếng gọi mơ hồ nỗi nhớ quên
 
Ta ngỡ ngàng lay hờ cánh cổng
Hình như đóng kín lòng trăm năm
Màu trăng chảy ướt niềm hoang vắng
Trăng ơi có thức cùng ta chăng?
 
Hình như nhà vắng – Người đi biệt
Hay chỉ là ta lạc lối về
Hay chỉ là ta thành kẻ lạ
Giữa giấc mê đời đã ngủ mê
 
Ai vói hỏi buồn bên hàng xóm
Khe cửa còn leo lắt ánh đèn
Ngỡ như thiên hạ mình ta thức
Có kẻ vì đâu mà trắng đêm
 
Hơn bốn mươi năm! Ừ! Đã qua
Lòng ai? Lòng viễn khách xa nhà
Khi về tìm lại màu trăng cũ
Trăng vỡ như ngàn hạt lệ sa
 
Hơn bốn mươi năm! Ừ! Thế thôi!
Nhà xưa đây! Người bỏ đi rồi
Lòng của ta xưa giờ cũng lạ
Tình của ta xưa giờ phai phôi
 
Hơn bốn mươi năm cuộc biến thiên
Khi về lạ cả những tình thâm
Tiếng người hỏi vọng bên hàng xóm
Đánh thức trong ta vạn nỗi niềm
 
Hơn bốn mươi năm, thôi đành vậy
Giấu lời chia biệt, nén niềm đau
Ta ngồi chuyện với vành trăng lạnh
Đã thức cùng ta đến bạc đầu.
Lê Văn Trung 2020
 
 
TRĂNG KHUYẾT
 
Năm mươi năm, dòng sông buồn, vẫn chảy
Chiếc thuyền xưa, bến cũ, chẳng quay về
Tôi khản giọng giữa đêm đời mưa lũ
Tiếng sóng nào mỏi mệt mấy bờ khuya
 
Năm mươi năm tôi đếm từng chiếc lá
Nỗi vàng phai rụng xuống buổi xa người
Khi đứng giữa vòng xoay đời xa lạ
Tôi rẽ phương nào cũng chạm lá tình phai
 
Năm mươi năm, một đời thơ lận đận
Tôi trở về không kịp nối lời thơ
Không kịp nhìn nỗi buồn đêm nguyệt lặn
Chén rượu người, tôi uống giữa cơn mơ
 
Năm mươi năm tôi trở về không kịp
Áo vàng phai từ buổi nguyệt chưa rằm
Năm mươi năm còn nguyên vành trăng khuyết
Là tình người đã khuyết cả trăm năm.
                                            Lê Văn Trung
 
 TRĂNG KHUYẾT
 
con trăng khuyết con trăng tròn mấy bận
nước triều lên nước triều xuống bao lần
em xuôi ngược giữa đời tôi lận đận
cuộc buồn vui phai mấy dặm phù vân
 
em có nhớ một chiều sông quạnh vắng
chiếc thuyền tôi neo đậu cuối bờ dâu
em kéo nhẹ neo đời xa khỏi bến
biết thuyền rồi sẽ trôi dạt về đâu
 
ngày hạ nhớ ngày mưa nguồn nước lũ
tôi khô cành rụng hết lá mùa thu
em kết mãi tóc màu xanh thiếu nữ
thả lòng xuân bay cuối bãi mây mù
 
con đường nhỏ nằm trong lòng phố nhỏ
bàn chân đêm buồn trong tiếng mưa buồn
tôi nào hiểu lá bàng xưa thắm đỏ
đã mấy lần rụng xuống bến sông xuân
 
em vẫn biết trăm lần trăng sẽ khuyết
tôi cũng đành muôn thuở cuộc đầy vơi
sao chẳng thể một lần khi vĩnh biệt
ta nhìn nhau một lần cuối trong đời
 
ta nhìn nhau một lần cuối rồi thôi
cuộc hội ngộ ở bên bờ huyệt tối
đây hạt bụi mảnh đời tôi còn lại
nắm đất này xương thịt của thiên thu
 
em thấy không mây trắng đã lên mù
từ buổi ấy đồi sương xưa hoàng hạc
bay về trời nên bay về biển bắc
đàn ai ngân lạnh buốt tiếng hồ cầm
 
có một người ngồi khóc giữa trần gian
nhìn trăng khuyết trăng tròn qua mấy bận
tìm kiếm mãi cõi vô cùng vô tận
chạy ngược xuôi quanh số phận con người
 
lòng cũng vơi hết nửa mảnh trăng vơi.
Lê Văn Trung
 
TRĂNG LẦU TÂY
 
Trăng lầu Tây! Trăng lầy Tây!
Hồn sương thiếu phụ vàng bay mấy mùa
Tóc tình xanh nhớ thương ai
Sợi đan nỗi nhớ sợi cài niềm đau
Sợi trăm năm khóc bạc đầu
Sợi thiên thu rụng bay hoài thiên thu
Sợi nào nối cuộc tình đau
Trắng lời thơ, trắng một màu chia tan
Tóc phai theo giấc mộng tàn
Sợi thanh xuân đã nhuộm vàng cuối đông
Và trăng vỡ cuối dòng sông
Cuốn trăm nghìn sợi tóc buồn về đâu
Bóng ai lạnh buốt Tây lầu
Hay hồn thiên cổ tan vào tình xưa?
                                Lê Văn Trung
 
TRĂNG RỪNG
Một tối nào ở trong rừng rất lặng
Trăng thôi miên anh gối cỏ sương lành
Em xỏa tóc ngọc ngà bên suối vắng
Có ai về hát giữa giấc mơ anh.
                       Lê Văn Trung
 
TRĂNG, THƠ VÀ HÀN MẶC TỬ
 
Nằm nghe sóng vổ hoài đêm Gành Ráng
Tôi nhớ Hàn, quằn quại cả trăng sao
Trăng rỉ máu, trăng vàng rơi tơi tả
Máu và trăng và ngất ngất thương đau
Con chim mộng (*) bay mù qua ảo mộng
Rất lạnh lùng rớt một tiếng than van
Con chim mộng (**) bay qua hồn bão động
Máu và thơ nhuộm cả bóng trăng vàng
Ai đã đắp lên mộ Hàn giải lụa
Nhuộm cả màu mắt lệ của Thương Thương
Ai đã thắp một ngọn sầu hư ảo
Da thịt người tê điếng cả mưa sương
Thơ đói khát, thơ rợn ngời máu lệ
Những hồn ma về khóc dưới trăng tàn
Thơ chảy ngược buồng tim nồng thi sỹ
Thơ vỡ tràn, vỡ vụn mộng tan hoang
Nằm nghe sóng vỡ buồn đêm Gành Ráng
Hồn trăng đau vàng úa lòng ni cô
Thân cát bụi đã xương cùng huyết tận
Mà linh hồn tươi rói một mầm thơ.
Lê Văn Trung
Qui Nhơn 18. 4. 18
(*)(**) Mộng Cầm
 
 
TRĂNG VÀ EM
Ôi mùa trăng là mùa của chiêm bao
Của hư ảo, của mộng chìm trong mộng
Là mùa của con đường về VÔ HẠN
Của rối bời, tóc chảy, suối hoàng hôn
Ôi mùa trăng là mùa của áo xưa vàng
Của mắt lệ đẫm mù sương kỳ ảo
Của sóng vỡ, của bóng đời giông bão
Của thuyền đi, không hẹn bến quay về
Ôi mùa trăng là mùa của những cơn mơ
Của đêm nguyệt cháy bờ môi nóng hổi
Của trần gian giữa mùa trăng hấp hối
Giọt máu tình, chuộc tội, rót về đâu?
Ôi mùa trăng, mùa của phép nhiệm mầu
Tôi phục sinh từ trong mồ hủy diệt
Trăng mầu nhiệm, và thơ, muôn đời diễm tuyệt
Em rạng ngời, lồng lộng một vầng trăng.
                                     Lê Văn Trung
 
TRĂNG VỀ TRÊN PHỐ MÙA ĐÔNG
 
Lạnh nghe trăng chảy qua hồn
Dòng trăng như lệ chảy buồn trong tôi
Xưa trăng là mắt môi người
Nay trăng là giọt sương đời lạnh căm
 
Phố mùa đông! Phố mùa đông!
Trăng về chìm giữa bềnh bồng mây sương
Xưa trăng là đóa quỳnh hương
Nay trăng là nụ tình buồn mãn khai
 
Tôi về qua phố tìm ai
Thấy màu trăng cũ nhuộm đầy vườn xưa
Thấy bàn tay vẫy trong mơ
Bóng trăng hay bóng người chờ trăm năm?


Không ai đợi, chẳng ai chờ
Còn vành trăng khuyết bên bờ suối xưa
Em còn đâu đó trong mơ
Áo hoa khăn lụa tình chưa nở vàng
Em về đâu giữa mênh mang
Trong vô cùng cõi, trong ngàn dặm xa
Tìm gì trong cõi người ta
Câu thơ vườn Thúy đã nhòa biển dâu

Thôi về trả hết cho nhau
Câu kinh, tiếng mõ còn đau nỗi tình
Thôi về, trả nhớ cùng quên
Trả tình, trả nghĩa, trả duyên nợ người
Thôi về, tôi một mình tôi
Thênh thang mây trắng, ngời ngời mưa sương

Tạ ơn những phố cùng phường
Những mưa cùng nắng những đường thu xanh
Tạ ơn những lá cùng cành
Những chim cùng chóc vây quanh quán đời
Tạ ơn mắt ngọc môi cười
Lời sông lời suối là lời tình chung.

                Lê Văn Trung

 
TRÍCH THƠ CỦA NGÓI
 
Trăm năm cô vẫn là cô bé
Một thuở hoang đường trong mắt tôi
Dẫu biết đôi khi dòng biếc lệ
Vô tình rụng tím bóng chiều rơi
 
Môi vẫn là hoa còn ngậm hương
Tóc rối vào mây một chút buồn
Đâu biết đôi khi bờ vai nhỏ
Thương lá vàng tôi chạm ngỡ ngàng
 
Đâu biết áo chiều xưa trắng xóa
Bay hoài trong những giấc mơ hoa
Đâu biết đôi khi dòng trăm ngã
Thơ buồn mơ mãi bến sông xa
 
Trăm năm cô mãi là cô bé
Đâu thấy thu tôi rắc lá vàng
Đâu thấy sương tôi mềm cơn mộng
Vừa rơi, vừa bay, vừa lang thang
 
Xin cho tôi cứ chìm trong mơ
Cô của mùa thu xưa, rất xưa
Của giấc thần tiên đêm cổ tích
Trang tình huyền thoại chép trong thơ.
                                 Lê Văn Trung
 
TRỞ VỀ (1)
 
Rồi như chiếc lá rơi về cội
Xin bón tình ta xuống ruộng đời
Chút máu xương này là tro bụi
Sẽ hòa tan vô lượng đất trời
Còn tiếc thương gì hương sắc cũ
Một hồn du tử bóng trăng soi
Thênh thang nẻo hạnh hồi chuông nguyện
Ánh nguyệt nghìn xưa nở trắng đồi.
Rồi như con nước nhập trùng dương
Vỗ nhịp ngàn năm dẫu phím chùng
Ta hát trường ca từ vô thỉ
Vui cùng vạn hữu đến vô chung.
Đã biết ra đi là trở lại
Thì tiếc gì thân tứ đại này
Thênh thang nẻo hạnh cùng mây trắng
Một hồn du tử gió sương bay.
Lê Văn Trung
 
TRỞ VỀ (2)
 
Như mây đầu núi giăng sương trắng
Tan hợp từ trong mỗi sát na
Trăm cuộc đầy vơi tuồng ảo mộng
Về đâu? Đâu cũng chốn quê nhà!
Bỏ lại bên bờ bao huyễn tưởng
Thuyền mây nhẹ lướt sóng bình an
Ngàn khơi diệu hữu từ con sóng
Muôn đời vẫn vỗ tự hồng hoang
Chiếc áo phù hoa là hư ảnh
Rũ sạch phong trần, gội tuyết sương
Một màu trăng sáng hồn du tử
Huyền Không thanh thoát một hồi chuông.
Lê Văn Trung

TRỞ VỀ (3)

Ta về
Lều cỏ
Trăng hòa nguyệt
Hồn mây
Du tử
Lạnh đồi sương
Đèn soi
Thắp lá rừng không hết
Gió ngàn trong vắt từng hồi chuông

Con chim gõ kiến bên đồi vắng
Tiếng mõ công phu nhịp nhịp đều
Gọi ta như gọi miền thinh lặng

Thôi kiếm tìm giữa đám rong rêu.


Ôi lòng ta trải như sương mỏng
Thảm rêu mềm mượt giấc bình an
Trăng sáng hay hồn ta tỏa nguyệt
Hay trăng vừa nở đóa sen vàng!

Lê Văn Trung

 
TRỞ VỀ (4)
 
Hãy thắp giùm tôi lời khấn nguyện
Trầm hương khói tỏa quyện hồi chuông
Con đường sinh diệt dài vô tận
Hạt bụi tồn vong trở lại nguồn
 
Ra đi là trở về vô ngã
Là buông bỏ hết mộng phù vân
Đường sương nẻo gió ung dung bước
Ánh nguyệt minh châu tỏ sáng dần
 
Ra đi là trở về nguyên ủy
Ba ngàn thế giới cũng đồng quy
Là giữa trùng trùng vô lượng kiếp
Còn nguyên hạt bụi giữa huyền vi
Lê Văn Trung
 
TRỞ VỀ 5
 
Tôi đang gặp lại tôi rồi
Dưới mây thiên cổ tôi ngồi như nhiên
Rũ trôi hạt bụi ưu phiền
Xa bờ ảo vọng, xa miền chiêm bao
 
Tôi đang quay lại từ đầu
Nơi tôi là hạt bụi nào trong tôi
Bỏ buông những giấc mơ đời
Thênh thang cuộc lữ, biển trời ung dung
 
Sớm mai uống ngụm sương hồng
Chiều nghiêng vách đá lót lòng trái sim
Lắng nghe ríu rít lời chim
Lá nghiêng màu biếc ru mềm giấc khuya
 
Tôi đang đi - Tôi đang về
Màu mây thiên cổ còn bay cuối trời.
Lê Văn Trung

TRỞ VỀ 6

Rồi ra bỏ cuộc chơi này
Ta về với cỏ với cây nội đồng
Một hồn du tử thong dong
Thơ soi bóng nguyệt
Mây lồng màu trăng

Ném bay một nhúm bụi hồng
Mở khung cửa hẹp
Khép vòng tử sinh

Rồi ra bỏ lại nhân gian
Ta về tắm gội hồng ân đất trời.
Lê Văn Trung

Trở Về 7

Tôi cầm hạt bụi trên tay
Thấy trong hạt bụi dấu ngày tôi đi
Thấy tôi cuộc thế gian này
Một vòng sinh tử vần xoay phận người
Thấy tôi dòng ngược dòng xuôi
Vẫn chưa thoát khỏi nẻo đời lầm mê
Nghìn xưa trong hiện kiếp này
Về đâu giữa cõi lưu đày trần gian
Từ trong hạt bụi điêu tàn
Hiện ngày đi đã thong dong cõi về.
Lê Văn Trung

TRỞ VỀ

Không trở về là lỗi với trăm năm
Ta rót nốt chén rượu đời cay nghiệt
Sẽ một mình ta trên chuyến tàu thứ nhất
Một mình ta hun hút dặm trường xa

Ta về như kẻ lưu phương tìm kiếm một quê nhà
Tìm kiếm lại một mối tình đã đành cam để mất
Tìm kiếm một hoàng hôn mây chìm trong mắt
Tìm lại vườn xưa xanh biếc tóc hoang đường
Ta trở về tìm kiếm từng giọt sương
Từng sợi nắng ẩn chìm trong áo lụa

Ta sẽ trở về như một lời tuyên hứa
Khấn trọn đời cho vẹn nghĩa trăm năm
Dù trăng ngày xưa chừ đã phai rằm
Dù áo tình xưa nhạt nhàu năm tháng
Dù bước tình xưa lạc dần vào quên lãng

Ta trở về như định mệnh đời ta
Ta trở về réo gọi giữa bao la
Tìm kiếm khổ đau trong nguồn hạnh phúc
Tìm kiếm bể dâu trong cái còn cái mất
Như mối tình chìm nỗi mấy mươi năm

Ta trở về tạ lỗi với trăm năm.


TRỞ VỀ (Trích Huyền ca)

Sẽ đến lúc tôi về không ở lại
Tôi trở về phía tả ngạn đời tôi
Dẫu nuối tiếc dẫu yêu người mãi mãi
Dẫu trăm năm lòng chẳng hết ngậm ngùi

Chiếc thuyền nhỏ mong manh như chiếc lá
Một mình tôi Chỉ có một mình thôi
Tôi hành hương về cuối ngày đang xuống
Về phía chiều đang tắt Phía đồi Tây

Lòng cứ tưởng mình bỏ về quá vội
Năm mươi năm dằng dặc giữa trần gian
Những toan tính Những mất còn Chìm nổi
Áo tang thương trăm mãnh vá điêu tàn

Tôi cứ ngỡ lòng tôi còn tưởng tiếc
Những đam mê cháy bỏng buổi xuân thì
Những khờ dại những ngông cuồng kiêu bạt
Thuở rực ngời niên thiếu lửa cuồng si

Sẽ đến lúc xin gửi lời vĩnh biệt
Hỡi đồi cao, lũng thấp, hỡi sông hồ
Hỡi biển mặn, hỡi rừng xanh, cỏ biếc
Hỡi trăng sao, hỡi gió núi, sương mờ

Thôi bỏ lại bên này bờ hữu hạn
Tôi sẽ về, cô độc cuộc hành hương
Đời bèo bọt theo nước triều lên xuống
Còn mong chi chiều hạnh ngộ sau cùng

Phải đến lúc tôi về, người ở lại
Một mình tôi chỉ có một mình thôi
Dẫu sợi tóc rơi buồn còn vướng mãi
Áo phù vân tơi tả buốt vai đời.

                 Lê Văn Trung

TRỞ VỀ NHƯ MỘT KẺ VÔ DANH

 
Người đã quên
Phố cũng phụ tình
Hỏi con đường cũ
Đường thay tên
Hàng cây năm trước chừng thay lá?
Rụng giữa hồn ta giọt lệ vàng
 
Cơn gió mùa xưa chừng cũng lạ
Thổi buốt vào ta những muộn phiền
Quán trọ!
Ta chỉ là khách lữ
Một tách trà thiu
Uống một mình!
 
Này cô chủ quán cho ta hỏi
- Năm mươi năm trước đây là đâu?
Chẳng lẽ đất trời tàn dâu bể
Lòng người đâu dễ còn bể dâu?
 
Này cô chủ quán cho ta hỏi
- Thuyền xưa còn đậu bến giang đầu
Tóc xưa giờ nhuộm màu thương hải
Thơ ta bèo giạt trôi phương nào?
 
Người đã quên!
Đành!
Thôi lãng quên!
Hỡi ơi sao phố cũng vong tình
Có thấy hồn ta nghìn năm cũ
Trở về như một kẻ vô danh?

                               Lê Văn Trung

TRỜI ĐẤT CỦA MUÔN XUÂN

Trời vẫn tết hay vàng hoa nở muộn
Cho hương chiều chạm xuống nụ tình xưa
Trăng vẫn khuyết hay lòng chưa nở nguyệt
Cho mắt người thăm thẳm đợi chờ nhau

Xin hãy đến đêm trùng lai hội ngộ
Trải tình xuân lên ngực ngãi môi trầm
Xin hãy đốt lòng nhau cho lửa cháy
Giữa vô cùng mê vọng của trăm năm

Trời vẫn tết hay suối ngàn thác đổ
Cho lời ca dội vỡ sóng mê cuồng
Cho gió réo nghìn trùng trăm nỗi nhớ
Xuân vô biên - Xuân bất tận - Không cùng

Xin hãy đến vàng hoa tôi đã thắm
Môi thần tiên khẻ chạm đóa tình xanh
Xin hãy đến một lần như hò hẹn
Tôi nở vì trời đất của muôn xuân.

                 Lê văn Trung

TRÔI HOÀI TRÊN SÓNG HOANG VU

Chẳng lẽ bơi hoài trong biển lạ
Bao giờ ghé lại một bờ vui
Tôi đem tình gửi nghìn con sóng
Sóng vỗ về đâu lòng chưa nguôi?

Em là con sóng năm mươi năm
Vỗ mãi vào thơ những nhịp buồn
Và thơ là những con thuyền nhỏ
Trôi mãi, mơ về một bến sông

Và thơ là những nhành rong lạc
Bập bềnh trong suốt cuộc trăm năm
Và thơ là những màu mây bạc
Soi phận mình trên sóng tang thương

Và thơ là những con còng nhỏ
Xây vạn lâu đài trong giấc mơ
Cuốn cả giấc mơ vào trong cát
Chôn cả trần gian vào hư vô

Và thơ là cánh chim di trú
Lạc giữa trùng khơi mù đảo hoang
Rừng núi thế nhân vùi giông bão
Về đâu? Thơ mỏi cánh điêu tàn

Chẳng lẽ bơi hoài, bơi mỏi mệt
Giữa BIỂN HOANG VU, BIỂN MUỘN PHIỀN
Câu thơ thiên cổ mù sương khói
Bên trời lạnh lẽo một vành trăng.

                             Lê Văn Trung

TRỜI Ở ĐÂY KHÔNG CÓ MÙA ĐÔNG


Sáng hôm nay trời bỗng xanh chi lạ
Gió vàng đông vừa đủ lạnh vai trần
Em qua phố nhớ chăng màu áo cũ
Bờ tóc buông rối cả một mùi hương

Hay em đã trải tình xanh ngà ngọc
Ươm tình em lên từng phiến mây hồng
Cho hương sắc bừng lên màu tuyết nguyệt
Thơ tình bay vàng lụa giữa mùa đông

Hay em tỏa ngọc hương trầm trong gió
Ủ sương chìm trong đóa lệ long lanh
Sáng hôm nay trời trong như nỗi nhớ
Những gam màu vô sắc phủ lên tranh

Thôi cầm giữ chi nhau điều hữu hạn
Khi tình em sông lụa chảy vô cùng
Sáng hôm nay trời xanh nguồn vô tận
Trời ở đây không có một mùa đông

Lòng tôi bỗng cũng xanh mềm như lá
Em có về nghe chim hót lời yêu
Tôi gõ nhịp vào tim đời rộn rã
Xin ướp tình vào nắng ngọc trong veo.

Lê Văn Trung

TRÔI QUA HOÀNG HÔN

Đời mãi buồn như điệp khúc buồn
Ngùi thương ngày hạ nhớ ngày đông
Nhớ bàn tay vẫy trong mưa bụi
Nhớ áo vàng phai gió lạnh vàng

Nỗi nhớ! Hình như nỗi nhớ ai
Lòng cứ vương theo sợi tóc bay
Tóc bay rối cả mùa thu cũ
Tóc bay rối cả giấc mơ gầy

Nỗi nhớ! Hình như nỗi nhớ người
Hay chỉ là mây nhớ gió trời
Hay chỉ là sương vương khóe mắt
Hay chỉ là tôi tội nghiệp tôi

Đời sống buồn như một dòng sông
Tình tôi buồn hơn một nỗi buồn
Em chảy qua chiều tôi quạnh vắng
Em trôi qua đời tôi hoàng hôn.

                       Lê Văn Trung


TRỜI VẪN CHƯA VÀNG THU, ĐÓ EM

Em cơn gió thổi buồn qua vách núi
Trời chưa thu xao xác lá tôi vàng 
Mây thiên cổ trôi hoài trời hư ảo
Thổi qua chiều tôi những giấc mộng chưa tan

Trời chưa thu mà rừng tôi xào xạc
Bước chân người xa vắng
Bóng hoàng hôn
Trời chưa thu mà sương mờ giăng mắc
Trải màu thu vời vợi bến sông buồn

Trời chưa thu mà bời bời tóc rối
Nắng chiều phai áo lụa ướp hương người
Ôi đá sỏi cũng ươm nồng men rượu
Rượu hoang đường chảy tận trái tim tôi

Em
Cơn gió thổi qua chiều cuối hạ
Mà thu tôi mềm quá nụ môi tình
Đừng vàng úa linh hồn tôi chiếc lá
Trên tay người tình ái vẫn còn xanh

Trời đã chưa vàng thu đó em!

                            Lê Văn Trung

 

TRỌN ĐỜI CHƯA VIẾT NỔI MỘT CÂU THƠ

Đừng nhầm gọi ta là thi sĩ
Trọn đời chưa viết nổi một câu thơ
Cũng đừng bảo là cái thằng thất chí
Sống ngu ngơ giữa xuôi ngược xô bồ
 
Trăm vận rủi vận mai ở đời ai biết
Hiểu làm sao mà em bỉu môi cười
Biết rồi ra chắc ai còn ai mất
Ta vẫn ung dung tin có chuyện đất trời.
 
Ta vẫn nói vẫn cười vẫn đi vẫn đứng
Chớ tưởng rằng ta cái thứ lông bông
Cái thứ điên điên dại dại tàng tàng
Mà không hiểu chuyện lỡ bồi sông biển
 
Ta vẫn biết cõi nào ta sẽ đến
Dù đau lòng nói nhỏ với em thôi
Vì em hỡi ta vô cùng hổ thẹn
Sống trăm năm uổng phí một con người
 
Bởi đến đó là cuối đường tuyệt lộ
Súng gươm đành gỉ sét ngậm ngùi quên
Ôi nhật nguyệt muôn đời sao thấu tỏ
Một câu thơ ta viết mãi không thành.
Lê Văn Trung

TRONG MƠ TÔI THẤY CÁC EM VỀ

 
Trong mơ tôi thấy các em về buồn bã
Đứa đồi cao ôm súng nhớ sân trường
Đứa què quặt đi bằng đôi nạng gỗ
Các em về không giấu nỗi đau thương
 
Đứa ôm mặt khóc ròng trên xe đẩy
Buồn hay vui khi gặp lại nơi này
Lòng tôi như cơn mưa phùn tháng bảy
Các em về hiu hắt gió heo may
 
Đứa lủng lẳng đôi tay còn bết máu
Nằm im lìm trên từng chiếc băng ca
Đứa vừa chết phủ tang cờ, đôi mắt
Còn lăn tròn hai hàng lệ xót xa
 
Xin cám ơn cho tôi còn gặp lại
Dù các em về trong một thoáng mơ thôi
Dù các em về không còn nguyên thân xác
Nhìn được nhau cũng đủ gượng môi cười
 
Trong mơ tôi từng dãy bàn lớp học
Nằm đìu hiu, cây phượng đứng im lìm
Mắt cay cay tôi tưởng mình sắp khóc
Nhớ các em giờ trăm đứa trăm miền.
Lê Văn Trung - Tạp chí Bách khoa, số 309, ngày 15-11-1969

 

TRUYỆN CỔ

Rồi cũng như từng câu truyện cổ
Ta ngồi kể mãi dưới sương khuya
Ta ngồi nghe ta như đứa trẻ
Nghe bà kể chuyện mà nằm m
 

Mơ thấy đêm xanh màu áo mỏng
Em về trong vắt một làn hương
Mơ thấy bồn hoa mùa thu trước
Nhớ ai mà nở nụ hoa vàng

Mơ thấy đôi chim về xây tổ
Quấn quýt đan từng sợi ái ân
Mơ thấy ta ngồi trên bến cũ
Nhìn sóng tan từng vòng vô tâ

Ta biết tình là câu chuyện cổ
Ta ngồi ta kể để ta nghe
Ta nghe bằng một linh hồn nhỏ
Bằng tấm lòng trong như suối khe.

                                Lê Văn Trung

 

TỪ HẢI MỜI RƯỢU THÚY KIỀU

 

sao em chẳng uống cùng tôi

chén chua chén xót ngậm ngùi Kiều ơi

bao năm cạn chén rượu người

dở cơn say tỉnh dở lời trăm năm

 

đầy vơi mấy chén thăng trầm

đục trong mấy chén hợp tan bọt bèo

mời em dù có ít nhiều

cùng tôi uống chén rượu chiều tàn đông

 

tiếc gì đâu một giang sơn

tiếc làm chi chuyện giáo gươm chiến trường

hắt hiu một ngọn cờ hàng

 trả cho xong nợ phù vân hỡi người

 

này em hãy uống cùng tôi

chén oan nghiệt rót tận trời tang thương

mười lăm năm chén đoạn trường

 sá gì một chén sau cùng Kiều ơi

 

đắng cay uống giọt lệ người

uổng công ngang dọc uổng đời trượng phu

mong chi khanh tướng công hầu

 cân đai áo mão bạc đầu lợi danh

 

cùng tôi cạn giọt rượu tình

hợp tan dâu bể xin đành mai sau.

Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)


TỨ TUYỆT

 
1
Thơ như chén rượu đời cay nghiệt
Uống mãi mà không cạn nỗi sầu
Ta đi trăm nẽo đường xuôi ngược
Trời đất chưa tàn cuộc bể dâu
2
Trở lại vườn xưa tìm lối cũ
Thềm rêu mờ nhạt dấu chân người
Sau hè cây khế hoa tàn rũ
rụng tím như còn thương nhớ ai.
 
3
Em đã vì ta mà lận đận
Thân cò lặn lội mấy mươi năm
Ta như tên lính già thua trận
Đành nợ em rồi một tuổi xuân
1998 Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)

TƯỞNG NIỆM

Em lẫn khuất khắp thiên đường địa ngục
Ta buồn tênh ngồi đợi giữa trần gian
Cành hoa úa trên tay người buổi ấy
Vẫn còn nguyên dòng lệ ấm vô cùng.

                                     Lê Văn Trung

Tưởng Rằng

Tưởng rằng sớm đã lên đường
Ngờ đâu nhân thế còn buồn vui theo
Đành thôi ngồi lại bên chiều
Hoa chưa vàng rụng còn hiu hắt chờ
Cám ơn hoa đã vì ta
Còn run nhè nhẹ nỗi tha thiết đời

Tưởng rằng ta sớm rong chơi
Con giun con dế ru ời à ru
Ngờ đâu bông khế tím ngời
Rụng vào thơ, bỗng nhớ lời trăm năm
Cám ơn thơ đã không đành
Bỏ ta ngồi giữa vô tình nhân gian

Tưởng rằng đi rất nhẹ nhàng
Thì ra ĐI - Ở hoang đường như nhau.

Lê văn Trung

TUYỆT LỘ

Rồi những mùa xanh tiếp tiếp đi
Dặm ngàn thiên lý gió sương bay
Giang hồ bạc thếch hồn ly khách
Chén rượu nhân quần men đắng cay

Tìm ai giữa đất trời mông quạnh
Đốt đuốc soi lòng, ta với ta
Đã liệm trăm năm vào đất lạnh
Còn đâu hương sắc mộng phù hoa

Sá gì gom hết ngàn thu lại
Nhân thế vàng như rừng úa vàng
Sá gì đập vỡ trăm hồ rượu
Trời đất cơ hồ tuyệt mỹ nhân

Ta say từ buổi em là rượu
Ta tan từ độ em là mây
Ta phai từ thuở hương là gió
Từ trăng chìm dưới bến sông n

Rồi những mùa xanh trôi tiếp tiếp
Trùng trùng vô tận kiếp nhân sinh
Chén rượu nhân quần xin cạn hết
Ta và em lạc giữa phận mình.

                           Lê Văn Trung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Trang thơ: Định Mệnh Thi Sĩ

  Bi Khúc 59/ Bởi khi viết là khi anh đang thở từng nhịp buồn rụng xuống nỗi cô đơn từng con chữ là từng cơn nức nở như chiều tan sầu ch...