Thúy Kiều Mời Rượu Chàng Kim - Thuyền Giấy - Thuyền Không Quay Lại – Thuyền Lá – Tiễn - Tiếng Chim Vườn Cũ - Tiếng Gọi – Tiếng Hát Hoàng Hôn - Tiếng Hát Mùa Thu - Tiếng khóc tiếng cười – Tìm Chi - Tìm Chi Mà Tìm - Tìm Mãi Một Vầng Trăng – Tình Chưa Mãn Thu, Tình Chưa Lập Đông – Tịnh Khúc – Tình Nhẹ Rơi Trên Phím Nguyệt cầm – Tình Thu – Tình Vội Giêng Hai - Tình Xanh – Tình Xuân - Tình Xuân – Tình Yêu Trong Cơn Mơ - To Be Or Not To Be - Tóc Rối – Tôi chiếc lá vàng rơi mùa thu trước - Tôi con vượn hú bên bờ mộng - Tôi Đã Thấy Tôi Đã Nghe - Tôi Đang Lắng Nghe Cơn Gió Cô Đơn Thổi Qua Đời Mình - Tôi Đang Lắng Nghe Trái Tim Mình – Tôi Gọi Tên Em Gọi Tên Mùa Đông - Tôi là người khách trọ của trăm năm – Tôi Rót Cạn Đời Tôi - Tôi Thở Cùng Mầu Nhiệm Của Vô Biên - Tôi Ru Tôi Ngủ - Tôi Từ Biệt Tôi - Tôi Và Bóng – Tôi Và Em - Tôi Về - Tôi Về Tìm Lại Lòng Xưa Cũ - Tôi về tìm lại màu xưa - Tôi Về Vẽ Lại Giấc Mơ Xưa – Tôi Về Vẽ Một Cơn Mơ - Tôi Về Vẽ Một Cơn Mơ - Tôi xin gửi trái tim mình – Tôi Xin làm Một Dòng Sông – Trả - Trái Tim Tôi Tim Của Đất Trời - Trăm Mùa Thu Yêu Em
Xin mời nhau chén rượu này
Mừng trong luân lạc một ngày bình yên
Bão giông chìm nổi lênh đênh
Mười lăm năm lệ ân tình chưa nguôi
Nâng ly nhìn tỏ mặt người
Đàn rơi mấy giọt đầy vơi đoạn trường
Xin mời nhau chén tình nồng
Từ trong sâu thẳm cõi lòng tang thương
Lạy này thâm tạ mười phương
Lạy này thâm tạ trăm đường phiêu linh
Triệu nỗi nhớ vạn niềm quên
Chút trinh xin nguyện đáp đền mai sau!
Lê Văn Trung
THUYỀN GIẤY
Ta trôi theo những con thuyền giấy
Em thả vào thơ buổi nguyệt hồng
Thuyền ơi! Thuyền chở giùm ta với
Một trái tim buồn giạt cuối sông
Xin ướp vào thơ áo hạ vàng
Xin ươm vào lệ đóa quỳnh hương
Xin tan vào mỗi dòng sương ngọc
Một chút tình xanh buổi chớm xuân
Ta trôi theo những con thuyền giấy
Em thả về đâu thuở bé thơ
Thuyền ơi! Thuyền có quay về lại
Ta quá giang thuyền những giấc mơ
Ta trôi theo những con thuyền giấy
Em thả đi rồi Mộng trắng tay
Trăm năm thuyền vẫn còn đi mãi
Ta cũng trôi hoài Em có hay?
Lê Văn Trung
THUYỀN KHÔNG QUAY LẠI
Thuyền tách bến, không một lần quay lại
Sông đời tôi bồi lở suốt trăm năm
Lòng cũng trắng bạc phơ hồn lau sậy
Xót xa hoài theo từng nỗi long đong
Mây du mục rừng xanh chia mấy ngã
Hồn thảo nguyên cỏ nhớ bước chân người
Ôi vó ngựa mịt mù trong cõi tạm
Áo phù hoa tơi tả cuộc trần ai
Người đã đến như quán đời ghé tạm
Một đêm buồn ngồi kể chuyện nhân gian
Tôi nhuốm lửa soi lòng chưa đủ ấm
Và người đi khi bếp lạnh chưa tàn
Thuyền tách bến không ngoái đầu quay lại
Mái chèo khua xé vỡ một vành trăng
Sông đời tôi sóng buồn ven bến bãi
Vỗ trăm năm chưa hết cuộc thăng trầm.
Lê Văn Trung
Tôi về nhặt lá chiều mưa làm thuyền
Chiếc mùa đông chở tình em
Sóng xua bờ đá đắm chìm cuối sông
Chiếc mùa thu một khoang buồn
Tôi xuôi ngược với trăm dòng chia xa
Hai mươi năm bóng trăng nhòa
Ngậm ngùi tôi với bao la biển trời
Lê văn Trung
vài đứa bạn ngồi quanh chiếu rượu
uống dăm ly gọi là tiển đưa
ngày mai Phan Thiết trời hanh nắng
ta gửi theo người mấy giọt mưa
mấy giọt mưa cay tình ly xứ
cơm áo đau từng chuyện áo cơm
sáu mươi năm mấy vòng lưu lạc
chuyện cố hương buồn chuyện cố hương
chuyện cố hương đau lòng gửi lại
những dòng sông cũ nhớ ta chăng
ở đâu ta cũng là ly khách
sống tạm vào ra cửa thế gian
ngươi về Phan Thiết Hàm Thuận Nam
ta về nơi đâu? những bước lầm
thôi cứ ngồi đây mà nhớ lại
một trời thu cũ lạnh căm căm
thôi cứ ngồi đây mà nhớ lại
cỏ cây nhàu nát nét phong trần
người xưa- chuyện cũ- trời quan tái
bụi tháng năm chồng bụi tháng năm
này rót đầy ly này cạn chén
đưa nhau là tiển biệt đời nhau
ngày mai Phan Thiết trời hanh nắng
ta gửi theo lòng giọt trước sau.
Lê Văn Trung
(nhớ những ngày mưu sinh ở PT)
TIẾNG CHIM VƯỜN CŨ
Tôi về nghe tiếng chim vườn cũ
Rụng xuống nhành sương một tiếng kêu
Gọi bóng thiên thu về theo gió
Chạm cõi tình xưa động bóng chiều
Em ủ lòng hương từ muôn kiếp
Quần hoa áo lụa thuở mười ba
Cho tôi về giữa cơn mơ ấy
Trải hết tình nhung gấm lụa là
Cho tôi về giữa cơn mơ ấy
Một đêm bừng ngát mộng quỳnh hoa
Vòng tay ân ái còn run rẫy
Làn môi đam mê còn sững sờ
Mơ hồ nghe tiếng chim vườn cũ
Đậu xuống hồn tôi như giấc mơ
Ôi sắc hương xưa là cơn mộng
Chảy hoài chưa hết một câu thơ.
Lê Văn Trung
TIẾNG GỌI
Tôi thường gọi tôi bằng tiếng vọng
Của nghìn năm cũ, thuở yêu em
Như sông vỗ mãi nghìn con sóng
Vào bãi bờ xanh quá tội tình
Tôi thường gọi tôi bằng tiếng hú
Con vượn đầu non đứng một mình
Gọi mãi vào muôn trùng biển khổ
Một vùng sơn quạnh bủa mông mênh
Ai gọi tên tôi bằng tiếng khóc
Thiên thu vàng rụng lá mê cuồng
Tôi con thú uống bùa mê độc
Tôi say men lụy giữa trời không
Hãy rót cho tôi giọt lệ mừng
Đêm này thiên hạn vui liên hoan
Xác tôi như đóa hoa vừa nở
Lệ ai như lệ người trăm năm
Tôi gọi tên tôi từ đáy mộ
Em về mở cửa thiên đường xưa
Tôi gọi tên tôi mà cứ nhớ
Tên của trần gian đã xóa mờ.
Lê Văn Trung
Ôi tiếng hát đã ru mềm trên lá
Chiều vàng ươm gió gọi tím mây trời
Chiều vàng ươm áo lụa cũng vàng phơi
Em như nắng cũng ươm vàng câu hát
Em trải tình tôi lên tóc hương nồng
Em chảy vào tôi như một dòng sông
Em chảy vào thơ như dòng suối ngọt
Như vạn lần ôm hết cõi mông mênh
Như vạn lần, ôi giấc mộng cuồng điên
Tôi vung vãi đời tôi bay tràn hạnh phúc
Tôi nở thành hoa, tôi tỏa thành sương
Tôi thấy tôi về giữa nụ quỳnh hương
Tôi uống cạn men mật ngời vi diệu
Tôi uống tràn em, em là men say
Tôi thấy hồn mình như bóng mây bay
Xin ghì siết hồn tôi trong tiếng hát
Tôi tan vào hơi thở của vô biên
Tôi tan vào vĩnh cửu cuộc tình em
Đừng khép vội, cửa tồn sinh bất tuyệt
Lê Văn Trung
Lời mênh mang chảy quyện dải mây hồng
Lời tỏa ngát trên từng đài hoa nở
Lời mượt mà thơm ngát tóc quỳnh hương
Như mùa thu bước nhẹ phía rừng xa
Như tiếng bờ xanh gọi nghìn năm cách trở
Như tiếng dòng sông trắng cánh buồm mơ
Như tiếng chùng sâu hút giữa chiêm bao
Như tiếng gõ vào tim chiều mộng mị
Như tiếng trầm cung bậc thuở yêu nhau
Bài tình ca chìm xuống bóng chiều xưa
Rung trong lá những hồn thu xanh ngát
Và tơ vàng óng ánh sợi vàng thơ
Rừng muôn thu hợp tấu khúc giao tình
Ôi tiếng hát thơm như làn áo mỏng
Chảy trong mùi da thịt ngọc nguyên trinh.
Lê Văn Trung
Thế mà ta chẳng nhớ ra
Cái ngày ta mới oa oa chào đời
Sao ta khóc? Sao mẹ cười?
Biết ta có trọn kiếp người hay không?
Bên trời lau trắng trổ bông
Ta đi chưa kịp!
Về?
Không kịp rồi!
Hỡi ơi hạt bụi ngậm ngùi
Còn trong sinh diệt luân hồi mãi sao?
Trần gian vĩnh biệt xin chào
Trên trời có một vì sao lụi tàn
Rồi ra, rồi cũng lãng quên
Đã từng hiện hữu ở trên cõi đời
Rồi ra tiếng khóc tiếng cười
Để đưa để tiễn ngậm ngùi bụi tro.
Lê Văn Trung
(viết giữa mùa đại dịch chinavirus)
TÌM CHI
Tìm đồi Tây
Lạc đồi Đông
Hỏi mây trời chở nắng hồng về đâu?
Tìm nghìn xưa
Lạc nghìn sau
Hỏi trăng thiên cổ còn màu rằm thu?
Tìm chi
Trong biển xanh dâu
Sông đời sóng vổ chân cầu nhân gian
Tìm chi
Hoa nở
Hoa tàn
Sắc xưa còn thắm?
Nhụy vàng còn hương?
Tìm chi
Sương khói hoàng hôn
Cuối rừng mây bạc
Đầu non sương mờ
Vẽ vào trời đất câu thơ
Tìm chi?
Thôi nhé!
Hư vô
Cõi về.
Mang theo khăn gấm áo hồng, về đâu?
Trăm năm lạc mất đời nhau
Tìm chi Hoạn nạn Bể dâu Mà tìm
Rồi một hôm Người đứng bên mạn thuyền
Bảo rằng Chẳng nợ Chẳng duyên
Mà đau bầm cả trái tim đất trời
Mắt huyền xưa Mùa thu tôi Hoang đường.
Lê Văn Trung
Người bỏ biệt mùa thu không ở lại
Lòng chưa phai tình chớm nụ vàng phai
Con đò lẻ nằm chờ trăng cuối bãi
Nghe lao xao bờ quạnh sóng u hoài
Người bỏ hết mùa thu đi mù mịt
Mây bên trời mòn mỏi ngậm ngùi bay
Chiếc lá úa nằm mơ mùa thu biếc
Tiếc hương người một thuở chạm trên vai
Người bỏ lại con đường khuya vàng vọt
Ngọn đèn soi lệch ngả bóng tôi về
Ai khoác lạnh áo mù sương rét buốt
Hồn mộng du nhòe nhoẹt suốt cơn mê
Những bến vắng, những ga buồn quạnh quẻ
Tiếng còi xa hú mãi cuối phương người
Tôi chợt nghe trong bóng chiều lặng lẽ
Bước chân buồn in xuống cõi rong rêu
Người bỏ lại
Còn chi mà bỏ lại
Mùa thu xa đã rụng phía không người
Tôi tìm kiếm
Thiên thu tìm kiếm mãi
Một vầng trăng vàng chết ở trong tôi.
Lê Văn Trung
Trời mãn thu rồi, chưa lập đông
Còn tiếc còn thương một sắc vàng
Còn tương tư tóc chiều qua phố
Còn nhớ se lòng giọt nắng trong
Trời mãn thu, trời chưa lập đông
Còn vương mềm gió môi phai hồng
Còn nghe tiếng thở dài đêm úa
Áo tình chưa nhạt chưa phai hương
Nhan sắc từ thu dặm nẻo về
Từ trong huyền nhiệm những cơn mơ
Em phơi áo lụa mùa thu mỏng
Bay giữa hồn tôi những sợi tơ
Em nhan sắc quá, mùa thu mỏng
Tình chưa mãn thu, chưa lập đông
Thơ tôi vẽ tiếp nghìn cơn mộng
Xiêm áo người ơi còn nguyên xuân
Hình như thu còn trong chiêm bao
Hình như thu chìm trong cơn say
Tôi mơ thấy mắt mù sương ấy
Nhuộm cả hoàng hôn trong mắt ai
Trời chưa mãn thu, chưa lập đông
Tình ơi những quán phố đêm hồng
Ai đem ướp cả từ muôn kiếp
Vào cõi hồn tôi chưa chớm đông.
Lê Văn Trung
Phần Thứ Ba (trích đoạn)
2.
Buồn chết từ đêm qua
Trăng một màu non khuyết
Em tàn phai nhật nguyệt
Đồi vú chiều sương pha
Ta niệm tình vô thỉ
Em khấn tình vô chung
Em cuối bãi vô cùng
Ta đầu ghềnh vong diệt
Một mai đời sẽ hết
Ta chẳng được tìm nhau
Thịt xương còn run rẩy
Mắt không nhìn không thấy
Tai chẳng vọng chẳng nghe
Máu thơm nồng có chảy
Qua hết cõi trần đau
Ôi giọt máu ban dầu
Rơi đỏ tình oan nghiệt
Ta trót dại tìm nhau
Ghì siết cơn hủy diệt
Trăng một màu non khuyết
Em có phải em là
Trong cuộc tình nguyên tội?
Đêm một màu trăng bạc
Cù lao Chàm mưa sương
Đêm toả vào đôi mắt
Lời hát đượm trầm hương
Buổi sáng anh ra vườn
Buồn nôn lên nỗi buồn đêm qua
Nhấp một tí cặn café từ đêm qua
Nghĩ về giấc mơ đêm qua
Buồn nôn
Anh buồn nôn nỗi buồn đêm qua
Hỡi cô gái có đôi mắt mang nỗi buồn của tôi
Đừng nhìn vào giấc chiêm bao
Tôi đang tự sát
Máu đỏ lắm em biết không
Chảy qua đời tôi
Như dòng nước mắt
Đỏ một màu oan nghiệt trong thơ
Hởi cô gái có đôi mắt mang nỗi buồn của tôi
Đừng đọc
Em ơi
Những dòng thơ mang nỗi buồn
Trong chiêm bao
Tự sát
Đêm vơi
Buồn chậm.
Bước rời
Tôi
Sương cố quận
Khóc người
Phù vân.
8*
Trăng từ cổ sử
Bờ sương
Em từ mộng mị
Nồng hương
Nguyệt rằm
Tôi từ đáy mộ
Trần gian
Về đây
Kể chuyện
Điêu tàn
Xuân Thu
Cùng em
Mở cửa ngục tù
Lời mê
Còn vọng
Cuối mù
Sương
Khuya.
Nguyệt thơm
Hương ngọt
Đêm rằm
Hương thơm
Đêm nguyệt
Ngọt rằm
Đồi lan.
Đôi phen lận đận cuộc vào
Bấy phen ta vẫy tay chào cuộc ra
Quẩn quanh trong cõi người ta
Ra - Vào mấy cuộc như là cuộc chơi.
Tôi đã khóc thương đời tôi ở lại
Chiều đưa tang có kẻ gọi lên trời
Ôi trái đất đã khan lời réo mỏi
Đi! Đi! Đi! Cho kịp chuyến tàu xuôi
Em cứ vui, giot lệ xám, mây chiều
Vòng hoa héo, lời tiếc thương đã nhạt
Tôi chỉ xót thương đời tôi lầm lạc
Năm mươi năm xuôi ngược cõi con người
Em cứ vui, giọt lệ héo, phai phôi
Hồn cũng úa như chút lòng cây cỏ
Tôi ở lại, thương tôi nằm dưới mộ
Nghe tiếng chiều hợp xướng khúc chiều xưa
Nghe tiếng chiều rơi rụng lá chiều mưa
Em tóc ướt hong tình trăng thiếu phụ
Tôi nằm lại gió sương đời vây phủ
Nuốt ngậm ngùi, vắt kiệt chút tàn hương
Ra đi mỏi mệt quay về
Quay về chỉ thấy bốn bề chiêm bao
Ra đi từ ngọn nguồn nào
Quay về chỉ thấy trắng màu vô biên
Ra đi những bước quàng xiên
Quay về những bước đảo điên lệ trào
Giấc đời mộng chảy về đâu
Đi - Về hai nẻo, xin chào nhân gian!
Ở cuối chân trời mù sương
Có một người đang khóc
Thế giới này
Thiếu một lời
An ủi
Cho nhau.
Tôi thường nhủ lòng tôi
Hãy yêu thương cuộc sống này
Dù trái tim tôi
Chảy máu.
Anh vốn yêu thương cuộc sống này
Yêu thương luôn cả những điều bội bạc
Em đã dành cho anh
Như một ân - huệ - đớn - đau - của - hạnh - phúc
Yêu thương luôn những điều không có thực
(Mà có điều gì có thực không em?
Trong cuộc đời
Kể cả những điều em bội bạc).
Con quỳ hôn cỏ xanh cùng đá sỏi
Những bông vàng bông trắng giữa đồi sương
Bông mua tím cả vùng trời quê ngoại
Linh hồn ơi tha thiết một mùi hương.
Tiếng gà gáy vọng trong sương
Bàn chân muôn dặm
Con đường chiêm bao
Huỳnh Dương
Cố quận
Xin chào
Hồn ly hương
Trắng
Môt màu
Bạch vân.
Có tiếng hát cuối con đường mù sương
Muộn màng
Trăng thiếu phụ
Tiếc gì nhau một lời
Chưa nói
Tiếng thở dài đau buốt cả chiêm bao.
Chim gỏ kiến
Miệt mài
Thân cổ thụ
Ta gỏ vào đá núi
Tìm ai?
Bắp trổ cờ
Phất phơ nương rẫy
Ngàn năm sau
Ai thấy
Đàn bướm cũ
Còn bay?
Nghìn năm cũ gặp nhau
Nón rơm giày cỏ
Nghìn năm sau về đâu
Rượu giang hồ
Chén bể Chén dâu
Cỏ vàng bia mộ.
Thăm thẳm ngàn xanh
Sao Trên Rừng
Phương Bối
Ướt trang kinh
Lão du sỹ
Giật mình
Ai gọi?
(Tặng thi sỹ NĐS)
Mây trắng bay
Mây trắng bay
Ngàn năm mây trắng bay
Chỉ phương này
Một người
Ở lại.
Nhẹ như mây
Vì đâu đọng lại
Thế gian này
Mãi mãi.
Lê Văn Trung
(những khúc viết tặng Lão Du Sỹ trích trong TỊNH KHÚC năm 2008)
Hình như hương sắc nghìn năm cũ
Theo gió thu vàng rơi xuống thơ
Và em hương sắc thời xuân nữ
Về thắm vô cùng những giấc mơ
Chạm áo vàng thơm lụa mới thu
Hình như tóc rối bời câu hát
Chảy buốt từng cơn mộng sững sờ
Trắng ngợp vườn xanh trắng diệu kỳ
Em về? Hay nắng hồng đang nở
Hay rừng ảo mộng chập chờn bay
Như là mầu nhiệm của thanh xuân
Em về nở đóa quỳnh trinh bạch
Thơ cũng vì hoa mà tỏa hương
Tôi thức chờ em nghìn đêm rằm
Thiên thu gió réo lời thu hát
Tình nhẹ rơi trên phím nguyệt cầm
Lê Văn Trung
Áo vàng thơ vừa chạm giấc mơ chiều
Tôi cứ ngỡ em từ trong tình sử
Nắng lụa hồng ươm mắt ngọc trong veo
Bước ngọc ngà từng đóa nở như trăng
Tôi cứ ngỡ em từ trong cổ tích
Như từ trong huyền thoại cõi thần tiên
Đây trầm hương, đây da thịt lụa là
Tôi cứ ngỡ em từ trong truyền thuyết
Điệu nghê thường, dáng ngọc quá kiêu sa
Cứ chập chùng ẩn hiện tựa chiêm bao
Em từ đâu mà về như trăng nở
Thơ vàng ươm theo từng bước nhiệm mầu
Tôi vàng như màu mắt đắm trong sương
Đừng chao nhẹ, mặt hồ tôi lắng đọng
Bước chân tình, em nhé, nhẹ như nhung.
Lê Văn Trung
Lòng tôi vừa tháng Chạp
Tình em vội giêng hai
Vàng hoa tôi hàm tiếu
Nụ hồng em mãn khai
Lòng vườn tôi cửa mở
Gió reo ngoài hiên khuya
Tưởng em về như thuở
Tôi giao thừa cơn mơ
Bàn tay nào thả nhẹ
Từng giọt – sương – tôi buồn
Bàn tay nào chạm khẻ
Vào nỗi nhớ mênh mông
Dòng sông em muôn kiếp
Chảy buốt lời chia xa
Tôi ngồi trên bến vắng
Đếm từng mùa xuân qua.
Lê Văn Trung
(Thơ cho Cõi Lặng Im)
Làm rơi từng giọt sương mù trong thơ
Áo vàng hay lụa vàng tơ
Bay cùng tôi triệu giấc mơ hoang đường
Nở vào tôi, nở trắng vườn chiêm bao
Nghe nghìn xưa gọi nghìn sau
Răng thu hoàng yến đã màu thanh vân
Lời thu hay tiếng nguyệt cầm đang rơi
Xin ngồi xuống, uống cùng tôi
Chén tình xanh thuở mộng người còn xanh.
Lê Văn Trung
Lòng đã chạp, vàng hoa tôi vội nở
Mà mùa xuân còn ở cuối phương người
Lòng chưa tết mà đất trời ươm nỗi nhớ
Rượu lòng ai còn ủ mật phía đời vui
Chiều đã chạp, chiều xanh, chiều biếc ngọc
Con én tình rối rít gọi tình ơi
Ai gõ nhẹ vào đàn tôi suối nhạc
Rừng xôn xao gió hát gọi mây trời
Lòng đã chạp, lòng xanh tôi trổ lộc
Mà xuân em còn bến cũ neo thuyền
Tôi – sóng – vỗ vào bờ em thao thiết
Lòng xuân chưa? Tình đã nở vô biên
Áo hoa nở hay lòng hoa nở tết
Vàng hoa tôi nhuộm thắm giấc mơ người
Xin về nở giữa lòng tôi tháng chạp
Tô lên chiều màu đỏ thắm son môi.
Lê Văn Trung
Tháng chạp đã vàng ươm màu áo mới
Mà mùa xuân còn ngủ ở phương người
Ai là lụa hương bay từng nhánh gió
Cho tình xanh mềm mượt cả hồn tôi
Tôi ngồi nghe những mầm non thức dậy
Dưới tàng cây sương cũng dậy men nồng
Xin uống cạn cùng tôi đất trời tháng chạp
Bay cùng tôi hỡi mây trắng mênh mông
Em đâu đó. Ủ hương nồng thục nữ
Tóc cài hoa, xiêm áo, mộng thiên đường
Ôi yến tiệc tình yêu, mi ngà môi ngọc
(Đã một thời, em, quốc sắc thiẽn hương)
Xin mở cửa cho nghìn phương lộng gió
Cho trăm năm về nở một rừng hoa
Cho cát bụi cũng thơm tho mùi tình ái
Cho đất trời cũng rờn rợn xương da
Ôi giữa chạp mà hồn xuân giục giã
Mà tình xuân cuồn cuộn máu xuân nồng
Ai nhã nhạc mà hồn tôi rộn rã
Xuân sẽ về, em có trở về không?
Lê Văn Trung
Dịu hiền phơi áo lụa trong mơ
Cánh chim phiêu lãng nghìn cơn mộng
Cơn gió hào hoa mãi hẹn hò
Vàng ơi vàng thắm cả mây chiều
Bóng ai hay bóng mùa xanh cũ
Tóc ai hay lá vờn liêu xiêu
Nhớ gì như nhớ cõi mù sương
Một thuở tình ai chìm trong mắt
Tìm chi vời vợi gió hoang đường
Có phải em là mây mỏng manh
Một hôm về trải tình trong mộng
Một hôm về vẽ tình lên tranh
Mùa của chờ mong của nhớ quên
Mà vàng cả giấc mơ xa vắng
Để gió ngàn năm kể chuyện tình
Lê Văn Trung
Trái đất Đã Xoay Bao vòng Sinh diệt
Ta Bao lần Cười Khóc Cuộc tồn vong
Còn gì không? Khi Tan vào bụi cát
Còn gì không? Địa ngục với thiên đàng!
Lê Văn Trung
TÓC RỐI
Mùi hương còn quyện cuối ngày hoa niên
Xỏa vào đêm mộng quỳnh hương
Thơm như giọt lệ mù sương mắt người
Em tôi ngà ngọc đôi tà mây bay
Nở giùm tôi nụ tình này
Lòng ai thơm quá rót đầy lòng tôi
Trăm năm tình mãi ngược xuôi với tình.
Lê Văn Trung
CHIẾC LÁ VÀNG RƠI MÙA THU TRƯỚC
Có chiếc lá vàng rơi mùa thu trước
Nằm im lìm trong rét mướt ngày đông
Như bí tích của một lời hẹn ước
Năm mươi năm cầm giữ một linh hồn
Tôi đến trần gian như người khách trọ
Một đêm buồn dang dỡ cuộc tình em
Em qua đời tôi như là cơn gió
Một chiều đông sương giá phủ quanh mình
Cây thập giá là nỗi niềm khát vọng
Tôi đến trần gian như kẻ qua đường
Đi suốt cuộc hành hương trong miền biển động
Đi suốt cuộc tình em là một cõi hư không
Tôi, chiếc lá rơi từ mùa thu trước
Thuở hoàng hôn vời vợi mắt hoàng hôn
Thuở dòng sông tôi đôi bờ hiu hắt
Thuở em qua vàng phố giấc mơ buồn
Linh hồn tôi, ôi linh hồn chiếc lá
Nỗi vàng phai, thao thiết, mộng vàng phai
Tôi thấy trong tôi một người khách lạ
Ghé lại trần gian như kẻ lưu đày
Tôi
Chiếc lá
Vàng rơi mùa thu trước.
Lê Văn Trung
Phương người mây trắng nhuộm chiều phai
Tiếng con vượn hú bên bờ mộng
Rụng lá hoàng hôn lịm bóng ngày
Nối những cơn mơ đã úa vàng
Nối những cuộc tình phai huyễn mộng
Nối những màu xưa nhạt phấn hương
Những bến bờ em, những lở bồi
Vườn cũ xanh rêu lòng thiếu phụ
Lệ tình thiên cổ lạnh trên tay
Đất trời vợi vợi buồn mang mang
Như con vượn hú bên bờ mộng
Gọi mãi thiên thu lạnh núi ngàn.
Lê Văn Trung
Tôi đã thấy máu loang trên áo người công nhân
Tôi đã thấy em rạng ngời dưới bầu trời tháng sáu
Tất cả hợp thành bài hùng ca
Dữ dội và đau thương
Bi phẫn và quật cường
Nhân danh tự do
Nhân danh công lý
Rừng giông bão
Biển cuồng cuộn sóng
Từng cọng cỏ mầm hoa cũng có quyền được sống
Được xanh trong và khoe sắc cho đời
Tôi đã nhìn thấy em lệ chảy trên môi
Như giọt máu trong tim ngời hy vọng
Tôi đã nhìn thấy vòng tay anh công nhân dìu người mẹ già đi tới
Và những em thơ theo anh chị xuống đường
Trong trái tim các em chỉ có tình thương
Thương mẹ thương cha thương anh thương chị
Yêu giống nòi yêu Tổ Quốc Quê Hương
Ôi những điều tôi đã thấy đã nghe
Thắp sáng niềm tin
Ươm mầm hy vọng.
Lê Văn Trung
Thổi qua số phận của mỗi chúng ta
Thổi qua miền hủy diệt
Tôi đang lắng nghe cơn gió cô đơn thổi qua đời em
Thổi qua miền ký ức lạnh lẽo sương mù
Thổi qua nỗi đắng cay bầm tím trái tim ngục tù
Tôi đang lắng nghe cơn gió cô đơn thổi qua đời mình
Và tôi đã yêu em
Tôi đã yêu em
Tôi đã yêu em
Cơn gió cô đơn vẫn thổi qua đời tôi hiu hắt
Thổi qua bờ bãi hoang vu những mãnh đời đã mất
Và tôi đã yêu em yêu em yêu em
Suốt một chiều cô độc
Suốt một ngày cô độc
Là những chiều là những ngày là những tháng những năm
Ôi cơn gió cô đơn thổi qua đời tôi thổi qua đời em thổi qua kiếp người lạc lõng bơ vơ
Tôi sẽ gửi lại cho nhân loại một bài thơ
Tôi chưa hề viết ra
Đó là tiếng thở dài
Tiếng thở dài của cơn gió cô đơn thổi qua đời người phiền muộn.
Lê Văn Trung
Tôi đang nghe trái tim mình đập rộn ràng một cơn đau hủy diệt
Tôi đang nghe trái tim mình ngợi ca nỗi khổ đau một tình yêu diễm tuyệt
Xin cám ơn đời đã cho tôi trái tim
Biết rót vào thơ những giọt máu tím bầm
Cho nở thắm trong hồn em vạn đóa
Tôi đang nghe trái tim mình ru lời ru của lá
Lá vàng thu vàng rụng những mùa đau
Ngày em ngang qua đời tôi mây biếc sương xanh cũng quá đổi nhiệm mầu
Đẹp như giấc mơ trong vườn hồng ảo diệu
Đẹp như tháng Sáu trời không mưa cho tôi quên đi hỡi Hoàng của Tố
Tôi đang nghe trái tim mình gọi mãi những bình minh
Một sớm sương tan trên cành xanh đôi chim nhỏ nằm kể chuyện tình
Về những chập chùng bập bềnh quên nhớ
Chuyện của mười năm năm mươi năm một trăm năm những cuộc tình dang dỡ
Và hình như tôi đang lắng nghe trái tim mình nhịp đập đã dần vơi.
Lê Văn Trung
Tôi gọi tên em như gọi tên mùa đông
Như gọi nỗi buồn tôi vàng giấc mơ hoàng hôn
Như gọi bước chân lẻ loi từng chiều từng sớm từng trưa
từng con đường trải dài nỗi nhớ
Tôi gọi tên em như gọi nỗi quạnh hiu
phố không đèn nằm nghe nỗi buồn rơi
chùng lặng trong góc đời bé nhỏ
Ngày nắng ngày mưa những xác lá im lìm
Ôi những linh hồn xác lá đã ngủ yên
Mà xao xác nỗi đau từ mịt mù tiền kiếp
Có ai gọi hoang vu về giữa thiên đường mù khơi tiếp tiếp
Có ai gọi tên tôi bập bềnh trên những dòng sông
Có ai gọi tình tôi về giữa mùa đông
Em xa hút trong nẻo đời quên lãng
Em xa quá giữa vô cùng vô tận
Thả lời ru chảy ngược bóng chiều tôi
Tôi gọi tên em tên mùa đông như một tiếng thở dài
Nắng phương ấy có vàng phai màu khăn lụa
Nắng nơi ấy có hồng phai màu môi đỏ
Gió tình ơi bay rối tóc hoàng hôn
Sương tình ơi lệ ngát mắt mùa đông
Tôi gọi tên tôi chập chùng lãng quên chập chùng nỗi nhớ
Tôi gọi tên em Ôi mùa đông Mùa đông!
Lê Văn Trung
Có vàng hơn màu áo buổi xa nhau
Xin đừng ướp mây chiều trong mắt lệ
Đừng vờn bay tóc rối cuộc tình đau
Chải lời ru thao thiết giữa chiêm bao
Và chợt thấy câu thơ buồn đọng lại
Trong lòng nhau một nỗi nhớ không màu
Giọt café như giọt lệ rơi buồn
Nơi chiếc ghế, sẽ một đời hoang trống
Em thấy chăng còn đó một linh hồn
Cho tôi về thắp ngọn nến hoàng hôn
Dẫu muôn kiếp tình em là quán trọ
Tôi là người khách trọ của trăm năm.
Lê Văn Trung
Xin rót cạn chén đời tôi bão táp
Mưa tình đau còn tạt cuối phương người
Xin rót cạn ly sầu tôi cháy khát
Lửa tàn phai nào cháy cuộc tình tôi?
Dòng men tôi chảy suốt một chiều xưa
Em rũ tóc, hong khô lời ước hẹn
Sao nỡ đành! Tôi đẫm cả hồn mưa
Bờ thiên tai đã bạt sóng xô thuyền
Tôi đứng giữa núi sầu dâng lớp lớp
Ai nỡ đành quên hết cuộc tình duyên (?)
Tôi neo thuyền nằm đợi một vầng trăng
Ôi nhớ nhau chi tấc lòng thiên cổ
Lời ca buồn lạnh buốt bến Tầm Dương (**)
Lá vàng tôi rơi rụng mấy mùa đau
Xin em nhớ, một điều không thể nhớ
Thơ tình tôi, bèo giạt bến sông nào?
Lê Văn Trung (Ngói)
(*) Tình khúc KIẾP NÀO CÓ YÊU NHAU
(**) Ý trong thơ ĐƯỜNG
Cho tôi thở bằng hương đời vi diệu
Từ ngàn năm em ủ mật sương rằm
Nguyệt đã nở từ trăng em hàm tiếu
Nguyệt đã hồng từ lệ vỡ trăng tan
Cho tôi thở bằng hương mùa xiêm áo
Màu xuân thu em lụa gấm mượt mà
Ôi da thịt của đất trời hư ảo
Em là thơ ngà ngọc nụ quỳnh hoa
Cho tôi thở bằng hương trầm mê hoặc
Từ trăng sương em xỏa tóc đêm vàng
Lòng em nở cho ngàn rơi ánh nguyệt
Cho ngàn rơi mầu nhiệm nhạc huyền vang
Cho tôi thở. Ôi chiều tôi hấp hối
Phấn hương người là bùa ngãi linh thiêng
Em có nghe chuông đời tôi réo gọi
Tôi thở cùng mầu nhiệm của vô biên.
Lê Văn Trung
Ngủ yên đi nhé đừng quên nhớ gì
Ngủ yên đi, lắng im nghe
Từng hơi thở của mùa đi chưa về
Từng lời gió động qua khe
Rừng muôn thu gọi bóng ngày mù xa
Ngủ đi kẻo mộng tan nhòa
Ngủ đi tôi, khúc Huyền Ca muộn màng
Tôi ru từng khúc dở dang
Lời ru thành giọt lệ hoàng hôn xưa
Ngủ đi tôi, đến bao giờ
Người về gõ cửa bên bờ trăng khuya
Người về áo trắng vườn xưa
Rủ sương ảo mộng cài hoa diệu kỳ
Ngủ đi tôi nhé, đêm này
Là đêm vô tận, đêm dài thiên thu.
Lê Văn Trung
Tôi xa tôi, tôi chia đời tôi ra
Một tôi cuối bến giang hà
Một tôi xiêu lạc cồn xa bãi gần
Lệ người rụng xuống trăm năm
Giọt chìm cõi mộng, giọt tàn chiêm bao
Bây giờ tôi từ biệt tôi
Tôi chào tôi, không một lời tiễn đưa
Tay người vẫy mỏi trong mưa
Tôi đi
Tôi ở
Đôi bờ âm dương.
Lê Văn Trung
Tôi gọi tôi về cho có đôi
Có tôi và bóng tôi ngồi uống
Uống rượu hay tôi uống lệ người
Tôi rót mời bóng. Nào! Uống say!
Chiều. Tôi và bóng tôi chếnh choáng
Tôi cầm tay tôi. Ôi! Bàn tay!
Đếm từng nỗi nhớ với niềm quên
Xưa người áo lụa qua sông rộng
Xưa có tôi, trên bến, một mình
Tôi gọi tên người hay gió lay
Hay là tiếng khóc chìm trong gió
Hay là tôi và bóng đang say!
Chén nào tài tử? Chén giai nhân?
Tôi gọi tôi về cho có bạn
Tôi thấy tôi và bóng xa dần.
Lê Văn Trung
Tặng nhà thơ Uyên Hà
Đường dù xa, hãy nán lại nơi này.
Nơi ta đã khản rao lời réo gọi
Bờ vực nào sâu hút đáy tương lai.
Là ngàn lần đối mặt với tai ương
Giữa hoan lạc thiên đường và địa ngục
Ta cùng em đã mấy bận vui buồn.
Ném đời ta trong đục giữa muôn dòng
Khi thua sạch canh bạc đời đen đỏ
Còn phụ gì nhau em hỡi phút sau cùng
Giọt lệ ngàn năm hằng đọng giữa tim người
Đá sỏi còn đau ứa tràn nước mắt
Em là ai mà không thấy ngậm ngùi
Không để lại chút tàn phai hương sắc
Ta lạc nhau rồi từ trong tiền kiếp
Để mình tôi ngồi dưới cội điêu tàn
Còn khản giọng thét cao lời réo gọi
Đây tiệc nhân gian mời em nán lại
Ta nâng ly uống cạn chén đoạn trường
Chẳng nỗi khổ đau chẳng niềm hoan lạc
Chẳng có chẳng không chẳng còn chẳng mất
Ta tan hoang vô ảnh vô hình.
Câu thơ chết
luân hồi
ta
bụi cát
Đời thơ chết ai viết lời thánh nhạc
Vội vàng chi em hỡi tiệc chưa tàn
Giọt máu này rơi xuống mấy ngàn năm
Còn đỏ mãi cả một trời oan nghiệt
Máu và thơ giữa muôn vòng sinh diệt
Tôi và em giữa hư thực hoang đường
Thì sá gì một chút bụi trần gian
Không ngồi lại cùng tôi trong khoảnh khắc
Xin ngồi lại cho tôi nhìn rõ mặt
Em là ai mà xuôi ngược giữa đời tôi
Chén oan nghiệt vỡ tràn dòng rượu đắng
Mà ngồi đây chờ đợi mấy trăm năm
Lê Văn Trung (Cát bụi phận người)
Bỏ trăm năm Một chỗ nằm quạnh hiu
Đưa tay vói sợi mây chiều
Lòng đi không đứt
Lòng nhiều đa đoan
Tận trong nguồn cội điêu tàn máu xương
Tôi về Bỏ lại dòng sông
Có con thuyền chở nặng lòng trăm năm
Mái chèo khua động nguồn cơn
Sóng trào qua những đa đoan phận người
Tôi về Chỉ một mình tôi
Cầm câu thơ ướp lệ người chưa tan
Lê Văn Trung
Tôi về từ buổi em vừa mới
Quần lụa khăn hồng sang bến xuân
Thuyền xưa có lẽ không quay lại
Sông lặng buồn trôi chảy một dòng
Tôi về từ độ hoa vườn cũ
Ủ cánh hương thầm tan cuối đêm
Tôi nghe từng bước tình xa vắng
Chạm xuống sương trăng vỡ bóng mình
Sao tôi thương quá con đường nhỏ
Thuở áo tình bay nắng lụa vàng
Sao tôi nhớ quá ngày thơ dại
Thuở phượng vừa phai thu chớm sang
Tôi về tìm lại lòng xưa cũ
Tìm bóng hoàng hôn trong mắt người
Để hiểu ngày xanh qua vội quá
Để ngùi thương một thoáng đời vui
Tôi về ngồi tựa tường rêu lạnh
Ngẫm dòng đời như một phiến mây
Mây tan nghìn nẻo trời vô định
Tôi chìm tan trong cuộc tình hoài.
Lê Văn Trung
Con đường đi học vàng trưa tím chiều
Gió hồn tôi cũng vàng theo
Tà mây lụa mỏng vờn bay ngõ về
Con đường có rất nhiều mây
Con đường có lá rắc đầy áo hoa
Sầu nghìn năm thổi chưa vừa lòng nhau.
Lê Văn Trung
Cho tôi về vẽ lại giấc mơ xưa
Trên khung vải của màu thu diễm tuyệt
Tôi sẽ pha linh hồn tôi trong vắt
Một gam màu sương khói mắt hoàng hôn
Tôi phủ màu thơ như lụa thắm hồng
Lên da thịt của đất trời trinh bạch
Tôi kẻ đường tơ lên từng sợi tóc
(Ôi tóc người một thuở rối chiêm bao)
Tôi vẽ mùi hương lên gió xôn xao
Lên xiêm áo của đêm nồng ân ái
Tôi sẽ vẽ tiếng mùa xanh réo gọi
Gọi em về hát giữa giấc mơ tôi
Gọi em về bay lượn với trăng sao
Tôi vẽ tình tôi vào đất trời vi diệu.
Lê Văn Trung
Ngày em áo lụa khăn hồng sang ngang
Có người về bến Tam Thương
Nghe câu hát cũ mà buồn trăm năm
Ngày mưa vàng với nắng vàng, vàng phai
Người về, về để chờ ai?
Nghe bàn chân bước u hoài đường xưa
Câu thơ vàng rụng bên bờ hoàng hôn
Gió thiên thu thổi vô cùng
Thổi về đâu? Giữa mênh mông đất trời
Đừng rung chuông gọi nỗi đời lặng im
Để lòng tôi hãy ngủ yên
Chiêm bao tôi vẽ chuyện tình trăm năm.
Lê Văn Trung
Tôi đang vẽ trái tim mình
Buồn trên chiếc lá chưa đành vàng rơi
Tôi đang vẽ mắt môi người
Lên màu mây bốn phương trời còn bay
Tôi đang vẽ mười ngón tay
Ngón cầm hạt lệ buộc hoài câu thơ
Rồi tôi vẽ nỗi đợi chờ
Sân ga chiều lạnh giọt mưa cuối mùa
Và tôi vẽ một cơn mơ
Có em về giữa bãi bờ sông tôi
Vẽ câu hát quá ngậm ngùi
Để sông tôi chập chùng trôi chẳng đành
Em ơi vẽ nốt cuộc tình
Vẽ chi nghìn nỗi gập ghềnh đời nhau!
Lê Văn Trung
Vào trái tim trời đất thuở yêu người
Mà gió mãi ru hoài lời thao thức
Sao còn mưa trăm dòng lệ đầy vơi
Trong vòng tay vi diệu của tình yêu
Là vĩnh cửu như một lời khấn nguyện
Dù nghìn năm mưa gió đổ xoay chiều
Vào thiên thu vằng vặc một vầng trăng
Trăng hàm tiếu nụ quỳnh hoa sẽ nở
Tạ ơn người ngây ngất một dòng hương
Tôi kết thành vòng chuỗi hạt minh châu
Xin gửi lại mặt đất này trọn vẹn
Những màu hoa tuyết nguyệt buổi ban đầu
Những dòng thơ như máu chảy không ngừng
Xin rừng thiêng cất vang lời réo gọi
Về cùng tôi tắm gội suối - hư - không
Em về giữa thảo - nguyên - đời xanh thắm
Tôi gửi hết vào đất trời vô hạn
Cả linh hồn, nguyên vẹn trái tim tôi.
Lê Văn Trung
Chảy vào vô tận tấm lòng nhân gian
Câu thơ tôi sẽ nhẹ nhàng
Theo từng con sóng dịu dàng bờ em
Câu thơ chìm giữa mông mênh
Tan vào mây, ướp vào tim đất trời
Câu thơ vời vợi chơi vơi
Như từng tiếng hát tuyệt vời bay cao
Như em một sớm hoa đào
Nhuộm vào thơ những sắc màu bừng hương
Chảy ngàn năm, chảy mênh mông cõi người
Chảy về em một bờ vui
Một hôm tình nở trên môi ngọt ngào
Chảy về em những xôn xao
Của cơn mơ cháy khát khao lửa hồng
Cho tôi chảy giữa vô cùng trần gian.
Lê Văn Trung
Thôi về! Trả hết cho em
Trả đêm thiếu phụ nửa vành trăng khuya
Trả trăm năm mộng tan lìa
Câu thơ rụng giữa đầm đìa sương tan
Tôi về Trả nợ đa đoan
Trả đôi mắt thở nhuộm hoàng hôn tôi
Trả hiu hắt khóe môi cười
Trả vòng tay buổi rã rời cơn mê
Trả đi trả hết ê chề
Hết lời phụ rẫy câu thề thốt xưa
Trả người trả cả cơn mơ
Thuở quỳnh hương nụ lòng chưa ướp nồng
Trả em nguyên vẹn linh hồn
Vắt cho khô cạn nỗi buồn trong thơ.
Lê Văn Trung
Tôi đang thở với đất trời
Giữa bao la của cuộc đời mênh mông
Tôi đang soải cánh vô cùng
Với mây ngũ sắc chập chùng ngàn phương
Tôi đang tan vào mưa sương
Và đang bay giữa rừng hương sắc người
Tôi đang uống giọt tình vui
Từ trong mắt lệ rực ngời lửa thiêng
Vào tim trời đất vào mênh mang đời
Em ơi hãy nở giùm tôi
Nụ hoa tình của một thời thanh xuân
Hãy đi cho đến vô cùng
Đi cho tận cõi thỉ chung nhiệm mầu.
Lê Văn Trung
(Thơ cho cõi lặng im)
Lòng tôi còn xanh lá
Trăng vườn khuya vẫn nở
Một đóa quỳnh tinh khôi
Trái tim còn cháy lửa
Dòng sông tình vô biên
Vẫn rì rào sóng vỗ
Rừng hồn tôi thác đổ
Giữa suối ngàn mông mênh
Nhạc tình rung hối hã
Em trăm mùa nhung lụa
Em trăm mùa ngát hương
Thơm màu sương diễm ảo
Trăm mùa tôi xanh biếc
Trăm mùa thu thao thiết
Tình ơi đừng vàng phai.
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét